Thất tiến vào đại môn của Phượng gia sao? Để cho huyết mạch đời sau của
Phượng gia nhiễm lấy máu của cừu nhân?
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, Đông Phương Lam đã nghĩ rất nhiều
rất nhiều. Đứa cháu ngoại trước mắt này, là đứa cháu nàng yêu thương nhất.
Đứa nhỏ này mười tuổi đã phải chịu tang cha mẹ, lại bị gian nhân gài bẫy,
hủy đi thân mình. Đã khó khăn nuôi hắn lớn lên, lại gian nan cưới vợ cho
hắn.
Lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, bề ngoài bình thường, năng lực bình
thường, hết thảy đều bình thường, thấy thế nào cũng không xứng với
Phượng Thương. Chính là, vì sao Phượng Thương lại vừa mắt nàng, mà
nàng ở cạnh Phượng Thương cũng không gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ là
không phải oan gia không yêu nhau sao?
Chần chờ thật lâu, Đông Phương Lam vẫn không nói gì, thẳng đến lúc
Hoàn Nhan Bảo Châu đứng bên cạnh nũng nịu gọi “hoàng tổ mẫu”, nàng
mới hồi phục tinh thần lại.
“Vừa rồi, công chúa nói người có một tấm lòng ‘trung thành tận tâm’,
không biết có phải là ai gia nghe nhầm hay không?” Đông Phương Lam
nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt sắt bén.
“Người không có nghe sai.”
“Vậy, ai gia muốn hỏi ngươi, ngươi bây giờ là người của Tây Kỳ, hay là
người của Bắc Chu? Nếu khi hai nước phát sinh xung đột để bảo vệ quyền
lợi, ngươi lựa chọn đứng ở bên nào?” Trong lời nói của Đông Phương Lam
có chút ý khiêu khích, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là nàng đang gây
khó dễ cho Mộ Dung Thất Thất.
“Hồi bẩm thái hậu, vô luận là Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều không liên quan
đến ta.”