Mộ Dung Thất Thất thẳng thắng trả lời, khiến cho người ta hít sâu một
ngụm. Đều không liên quan đến nàng? Này là có ý gì? Đông Phương Lam
nhướng mày, không ngờ tới, Mộ Dung Thất Thất lại tiếp tục nói ra suy nghĩ
của mình.
“Ta chỉ muốn đứng bên người vương gia.Vương gia như thế nào, ta liền
như thế đó.”
Một câu trả lời hoàn mỹ, đem bóng chuyền cho Phượng Thương. Lúc
này Phượng Thương càng không thể không yêu tiểu nữ nhân này! Nàng
đúng thật biết cách đứng dưới cây hứng bóng mát, đem tất cả mọi chuyện
đều vứt cho hắn, bắt hắn đối mặt, rốt cuộc là nữ nhân này tin tưởng hắn,
hay là sợ phiền toái a?
“Ân.” Đông Phương Lam gật gật đầu. Vấn đề này, vô luận Mộ Dung
Thất Thất chọn Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều khiến cho người ta bắt được
nhược điểm. Duy độc câu trả lời như vậy mới là tốt nhất, xem ra nàng ta
không quá ngu ngốc a.
Nếu trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy, thật sự xem Phượng Thương
là trời của mình, vậy Đông Phương Lam cũng an tâm….Có điều không biết
nàng ta có khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng làm một nẻo hay không.
Nàng cũng không phải một lão bà bảo thủ, chuyện của Mộ Dung Thất
Thất nàng đã điều tra qua, đại khái cũng biết chút ít. Nàng ta bất quá cũng
chỉ là một hài tử đáng thương! Nhưng mà, Mộ Dung Thất Thất dù như thế
nào cũng là nữ nhi của Mộ Dung Thái, mà Phượng Tà thua trong tay Mộ
Dung Thái cũng là chuyện thật việc thật!
Nhiều năm như vậy, Đông Phương Lam vẫn thường xuyên mơ thấy
Hoàn Nhan Minh Nguyệt, mơ thấy nàng cùng Phượng Tà ôm lấy con của
họ, máu tươi đầm đìa đứng trước mặt nàng, khó nhọc nói: “Mẫu hậu, nhất