“Ngoại tổ mẫu, ta không sao. Lần này, trên đường đi, may mắn có Chiêu
Dương công chúa chiếu cố ta. Lại nói, nàng còn là phúc tinh của ta, từ sau
khi ám sát, bổn vương liền đi cùng xe với nàng, liền bình an suốt chặng
đường, không phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn nào nữa.”
Đến bây giờ Đông Phương Lam mới phát hiện ra vấn đề, nguyên vốn
tưởng rằng hai người thanh thanh bạch bạch, không nghĩ tới trên đường đi,
bọn họ lại ở cùng xe. Hiện tại nếu muốn trả Mộ Dung Thất Thất về, hoặc
đem nàng ban cho người khác, hẳn là chuyện không thể. Huống chi Phượng
Thương đã có cảm tình với Mộ Dung Thất Thất, nếu thật cố ý mạnh mẽ
chia rẽ, chỉ sợ Phượng Thương sẽ không đồng ý.
Lúc này, Đông Phương Lam lâm vào thế khó xử.
Đồng ý chuyện của họ sao? Nhưng mà nàng vẫn luôn canh cánh trong
lòng về thân phận của Mộ Dung Thất Thất? Nếu phản đối, vậy sẽ đeo cái
danh bội bạc trên lưng. Tốt xấu gì Mộ Dung Thất Thất cũng là công chúa
cầu thân, nói khó nghe, chính là cấp cho Phượng Thương xung hỉ, nàng
không thể xử xự quá đáng, chuyện này liên quan đến chính trị của hai nước.
Lại nói, lúc trước, những nữ nhân từng cấp cho Phượng Thương đều xảy
ra chuyện, lần này Mộ Dung Thất Thất ở cùng một chỗ với Phượng
Thương lâu như vậy, thế nhưng lông tóc không tổn hao gì, nói không chừng
bát tự của nàng có thể khắc chế bát tự sát tinh của Phượng Thương.
Chẳng lẽ, đây là vận mệnh sao? Đông Phương Lam không vui, cũng
không cam lòng.
Nhưng Phượng gia cần kéo dài huyết mạch, Phượng Thương cũng đã hai
mươi lăm tuổi, những nam tử khác ở độ tuổi này đã đều có con hết rồi, duy
độc Phượng Thương, cưới một người khắc một người, đến hiện tại liền biến
thành không ai dám gả cho hắn. Chẳng lẽ, thật sự để cho Mộ Dung Thất