“Ta không sao!” Long Trạch Cảnh Thiên cắn răng nói, ánh mắt nhìn theo
Mộ Dung Thất Thất. Tốt, rất tốt! Ngươi dám đùa giỡn ta, đã vậy còn trêu
chọc ta nữa! Mộ Dung Thất Thất, ngươi nghĩ sẽ thoát khỏi ta vậy sao, ta sẽ
càng cố gắng tìm ngươi, ta muốn hảo hảo mà trừng phạt ngươi, cho ngươi
từ nay về sao sa vào lưới của ta!
“Chúng ta đi!” Hạ Lan Liên Y cùng Long Đa đã lướt đi qua xích sắt,
cuối cùng còn lại người Tây Kì quốc cùng ba người Đông Lỗ quốc.
“Các ngươi đi trước!” Lúc này trên người Long Trạch Cảnh Thiên phát
ra hàn khí mãnh liệt, làm cho người ta nhịn không được mà run lên. Ba
người Đông Lỗ còn lại thấy Long Trạch Cảnh Thiên như thế, run rẩy đi
trên dây xích sắt.
“Xèo xèo!” Phía dưới đám chuột kêu càng lúc càng to, có một con chuột
nhảy lên chân tên nọ, há miệng cắn xuống .
“A!” Người nọ bị đau, liền không có đứng vững, ngã vào bên trong hố.
Tất cả chuột ùa lên, đem người này vây quanh, răng trắng hếu sáng lên ,
gặm trên thân người nọ, hắn ta cố gắng giãy dụa đứng lên, trên người đen
thui bởi bị chuột bám đầy, môt con chuột há miệng, cắn vào con mắt của
người này. “A!” Nam nhân cất tiếng kêu thảm thiết, rơi vào trong lỗ tai của
mọi người , Bạch Ức Nguyệt nhắm mắt lại, không đành lòng xem cảnh
tượng thảm thiết này . “Ọe –” Thấy cảnh chuột ăn sống người như thế,Mộ
Dung Thanh Liên lần nữa vịn tường mà nôn mửa. Hiện tại nàng có thể nôn
được cái gì đều nôn hết, nước mắt không ngừng rơi xuống, bộ dạng đặc biệt
đáng thương
“Vân Khanh, ngươi đi trước đi! Mộ Dung tiểu thư, đến, đến ngồi trên
lưng ta!” Long Trạch Cảnh Thiên nửa ngồi xổm, vỗ vỗ vai mình gọi Mộ
Dung Thanh Liên.