Tô Mi cùng Tố Nguyệt thấy Phượng Thương quan tâm Mộ Dung Thất
Thất như vậy, nhìn nhau cười, lặng lẽ lui ra.
Phượng Thương lẳng lặng ngồi ở trên ghế bên giường, im lặng nhìn Mộ
Dung Thất Thất ngủ say. Hai má phấn nộn, môi anh đào hồng nhuận, đôi
mắt linh động lúc bình thương kia lúc này đang nhắm lại, lông mi thật dài
theo tiết tấu hô hấp, giống như hai cái quạt nhỏ, nhẹ nhàng chớp động.
Mộ Dung Thất Thất ngủ không sâu lắm, hai cái tay đặt ở bên ngoài chăn,
một cái tay nắm chặt đặt ở bên cạnh đầu, cái tay còn lại cũng cầm thành
quả đấm, đặt trên ngực, cực kỳ giống mới đứa trẻ mới ra đời, cả người cuộn
tròn thành một đoàn.
Phượng Thương nhớ kỹ Tố Nguyệt nói phải để cho Mộ Dung Thất Thất
tự nhiên tỉnh, rõ ràng thấy nàng đáng yêu đến không chịu nổi, muốn hôn
nàng đến tỉnh, nhưng lại lo lắng Mộ Dung Thất Thất khi tỉnh lại sẽ sinh khí,
cả ngày không vui vẻ, cho nên vẫn không dám phát ra bất kỳ tiếng động
nào, chỉ tham lam ngắm nhìn Mộ Dung Thất Thất, cố nén lại ý muốn hôn
nàng.
Đợi một lúc lâu, Mộ Dung Thất Thất mới “ngô” một tiếng, mấp máy mắt
, nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn lầm bầm một chút. Phượng Thương nghĩ
rằng Mộ Dung Thất Thất tỉnh, không nghĩ tới trên giường, tiểu nữ nhân kia
thế nhưng lại co rúc hai chân lại, trở mình, tiếp tục vui vẻ ngủ.
Mép môi xinh của nàng hơi hé mở, giống như hai cánh hoa tường vi màu
đỏ, nở rộ dưới sống mũi cao ngất của Mộ Dung Thất Thất. Thật đẹp!
Phượng Thương không nhịn được thầm tán thưởng.
Cũng không biết tại sao, trong mắt thường nhân, Mộ Dung Thất Thất chỉ
có tư sắc tầm thường nhưng trong mắt hắn càng nhìn lại càng đẹp, có đôi
khi Phượng Thương cảm thấy đúng như lời Tấn Mặc nói, tình nhân trong