Thời tiết khó có được mấy ngày tuyết không rơi. Mặt trời lười biếng
đứng góc chân trời, mỉm cười nhìn cả một vùng đất rộng lớn. Bởi vì mặt
trời ló rạng, tuyết bắt đầu tan, nhiệt độ vô cùng thấp, Tô Mi gương mặt
trong trẻo lạnh lùng nhuộm thêm được một sắc hồng, giống như hoa quyên
nở rộ .
“Tiểu Mi nhi, cố gắng lên! Ta tiếp sức cho nàng! Ta ủng hộ ủng!” Còn
chưa bắt đầu, Hoàn Nhan Khang đã đem tay vòng thành hình một cái loa
bắt đầu hô to lên, khiến Tô Mi nghe được một trận ác hàn.
“Cố lên cố lên! Tiểu Mi nhi quyết thắng ! Tiểu Mi nhi nhất định thắng!
Đánh bại hắn!”
Tạp âm của Hoàn Nhan Khang vang vọng cả sân tranh tài, vừa vặn sân
này có hình dạng nửa vòng tròn, khiến cho thanh âm đến nơi này có tiếng
vang, một câu nói, khiến cho rất nhiều người cũng hùa theo hò reo, Tô mi
nghe được trong lòng có chút không bình tĩnh.
“Đủ rồi! Ngươi câm miệng cho ta!” Rốt cục, Tô Mi nổi giận, hận không
thể mang miệng của Hoàn Nhan Khang chắn, lấp, bịt, lại “Trước lúc ta kết
thúc cuộc thi, nếu ngươi mở miệng phát ra tạp âm, ta liền đem khâu miệng
ngươi lại!”
Thanh âm của Tô Mi rất lớn, cộng thêm sân hình dạng nửa vòng tròn
phóng thành cái loa trợ giúp, lộ ra vẻ “Hung hãn” .
“Ô. . . . . . Tiểu Mi nhi hung dữ với ta. . . . . .” Làm trò trước mặt nhiều
người như vậy bị Tô Mi rống lên, Hoàn Nhan Khang lập tức vẻ mặt như
đưa đám ngồi chồm hổm trên mặt đất khoanh vòng tròn, “Tiểu Mi nhi thật
hung dữ! Thật là đáng sợ!”
Một đôi oan gia khuấy động, khiến trong mắt Mộ Dung Thất Thất hiện
lên ý cười, nhưng Tô Mi hiện tại không có thời gian để ý phản ứng của
Hoàn Nhan Khang, trong mắt nàng , biểu hiện của Hoàn Nhan Khang thực