nở một khuôn mặt tươi cười, chịu đựng đau nhức của da đầu cùng phía
dưới, run rẩy đáp trả vấn đề của Hoàn Nhan Liệt .
“Thật? Thật?” Lúc nói chuyện, Hoàn Nhan Liệt đột nhiên dừng lại,
giống như vương giả cao cao tại thượng, cúi đầu ,mắt nhìn xuống Nguyệt
Lan Chi, “Nguyệt Nhi, ngươi phải ngoan a, không thể nói dối ! Nguyệt Nhi
nói láo, ta không thích, nói láo ca ca sẽ trừng phạt ngươi ơ!”
“Thật sự, thật, thật chỉ có ngươi!” Nguyệt Lan Chi không dám giãy dụa,
cũng không có thể giãy dụa, cha mẹ ấu đệ đều ở trong tay Hoàn Nhan Liệt,
người trong tộc nhiều như vậy cũng bị Hoàn Nhan Liệt khống chế, vạn nhất
nàng không cẩn thận, phật ý hắn, nàng cũng sẽ có kết quả giống như những
nữ nhân kia.
“Ha ha ha ha! Ta là tốt nhất! Nguyệt Nhi rốt cuộc biết rồi, Nguyệt Nhi
rốt cuộc biết rồi!”
Hoàn Nhan Liệt mạnh mẽ va đập vào, mặt Nguyệt Lan chi bởi vì đau mà
vặn vẹo, dung nhan vốn xinh đẹp bởi sự đau đớn kích thích, trở nên tái nhợt
vô lực, nàng gắt gao cắn môi, móng tay dài cắm vào trong thịt, cuối cùng,
thật sự chịu không được, chỉ có thể ngất đi.
Qua hồi lâu, chờ Nguyệt Lan Chi tỉnh lại, đèn dầu đã lên, ngoài phòng
một mảnh đen nhánh, trong nhà ánh đèn sáng ngời. Xuân Hạnh nhẹ giọng
nức nở, hai tay nhỏ bé vắt khăn lông trong nước ấm, ở trên người Nguyệt
Lan chi nhẹ nhàng lau.
“Xuân Hạnh. . . . . . Đừng khóc. . . . . .” Nguyệt Lan Chi há mồm, tiếng
nói khàn khàn từ cổ họng của nàng truyền ra. Thấy Nguyệt Lan Chi bị hành
hạ đến không còn hình dạng, Xuân hạnh nước mắt rớt xuống, “Nương
nương, ngài đã chịu khổ!”
“Xuân hạnh, ta đau quá ——” Nguyệt Lan Chi nghĩ trở mình, nhưng
không ngờ khẽ động thân dưới, lập tức đau đến một thân đầy mồ hôi.