thực sự là con người hắn, rốt cuộc nội tâm của hắn đích thực nghĩ cái gì?
Mặc dù đi theo bên cạnh Hoàn Nhan Liệt một thời gian không ngắn, nhưng
nàng một chút cũng nhìn không thấu hắn.
“Ái phi, ngươi sờ ——” Hoàn Nhan Liệt đem tay Nguyệt Lan Chi đặt ở
trên ngực mình, làm cho nàng cảm thụ được nhịp tim của mình, “có cảm
thấy không? Nó một lòng vì ngươi mà đập, cũng là bởi vì có ngươi, trẫm
mới có thể kiên trì. Nguyệt Nhi, ngươi nhất định phải tốt, nếu như ngươi
chết, trẫm làm sao bây giờ? Trẫm làm sao có thể chịu được cuộc sống
không có ngươi? Trẫm nhất định sẽ cùng ngươi chết, không thể cùng sinh,
nhất định phải cùng chết. . . . . .”
“Hoàng thượng. . . . . .” Nguyệt Lan Chi bưng kín miệng Hoàn Nhan
Liệt, “Hoàng thượng, ngài tại sao lại nói như vậy? Ngài là vạn tuế vạn vạn
tuế, thần thiếp bất quá là nô tì của ngài, ngài nói như vậy, thần thiếp không
chịu nổi. . . . . .”
“Nguyệt Nhi, ngươi tha thứ cho trẫm rồi, có phải hay không?”
Nghe Nguyệt Lan Chi mở miệng nói chuyện, Hoàn Nhan Liệt kích động
dị thường, nhìn trong mắt nàng lóe ra nước mắt trong suốt, “Nguyệt Nhi,
ngươi có phải còn yêu trẫm hay không? Tựa như trẫm yêu ngươi chứ?”
Đối với lời nói của Hoàn Nhan Liệt…, trong lòng Nguyệt Lan Chi thật
khổ sở, tại sao mỗi lần lại như thế? Chẳng lẽ hắn không biết như vậy làm
người ta rất đau đớn sao? Mỗi lần không kiêng nể gì giày vò nàng, lúc này
lại khóc trước mặt nàng. . . . . . nếu như hắn thực lòng sám hối, tại sao mỗi
lần còn thương tổn nàng? Tại sao?
Nguyệt Lan Chi chậm chạp không có mở miệng, Hoàn Nhan Liệt nước
mắt như đê vỡ rơi trên mu bàn tay của Nguyệt Lan Chi, “Nguyệt Nhi làm
sao cũng không chịu tha thứ trẫm, trẫm biết! Là trẫm hại chết con của
chúng ta, cũng là trẫm không tốt!”