“Dạ! Thần tuân chỉ!” Lão thái y thở phào nhẹ nhỏm. Một kiếp này coi
như tránh thoát được, hi vọng Nguyệt Lan Chi uống thuốc của hắn thật sự
có thể bình an, thân thể mạnh khỏe. Hắn già rồi, những thứ kinh sợ này,
cũng không chịu nổi nhiều.
Chờ lão thái y lui ra, Hoàn Nhan Liệt vào nhà liếc nhìn Nguyệt Lan chi.
Dưới ánh nến, sắc mặt nàng tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay
không có chút huyết sắc, ngay cả cánh môi bình thường hồng mịn như đóa
hoa, lúc này cũng trở thành trắng bệch.
An tĩnh khác thường khiến cho Nguyệt Lan Chi kinh hãi, mở mắt ra,
thấy Hoàn Nhan Liệt đứng đó chăm chú nhìn mình, Nguyệt Lan Chi từ trên
tráp ngồi dậy, “Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . .”
“Ái phi, ngươi nằm xuống!” Hoàn Nhan Liệt tiến lên ôn nhu vịn cho
Nguyệt Lan Chi nằm xuống, tự mình đắp chăn cho nàng, “Ái phi, thái y
nói, ngươi thân thể quá yếu, hảo hảo điều dưỡng là được. Ngươi thoải mái,
buông lỏng tinh thần, cần gì, nghĩ muốn cái gì, cứ mở miệng, trẫm chuẩn bị
cho ngươi , chỉ cần ngươi có thể tốt lên , trẫm làm cái gì cũng nguyện ý!”
“Hoàng thượng. . . . . .”
“Thật xin lỗi, mới vừa rồi là trẫm không tốt! Là trẫm quá yêu ngươi! Mỗi
lần không khống chế được mình!” Hoàn Nhan Liệt nắm bàn tay vừa lạnh
vừa gầy của Nguyệt Lan Chi áp trên mặt mình nhẹ nhàng mà cọ , “Trẫm là
bởi vì quá yêu ngươi, cho nên mới muốn vĩnh viễn đem ngươi giam cầm ở
bên cạnh trẫm, thật xin lỗi, Nguyệt Nhi, trẫm thật sai lầm rồi, trẫm thật biết
sai lầm rồi!”
Lại tới nữa, lại tới nữa ! Cảm nhận được lòng bàn tay ướt át nước mắt,
Nguyệt Lan Chi kinh hãi.
Mỗi lần thô bạo xong, hắn cũng sẽ như vậy, thay đổi hoàn toàn thành
một người khác, ôn nhu tới mức có thể bấm ra nước . Rốt cuộc đâu mới