RANGE - HIỂU SÂU BIẾT RỘNG KIỂU GÌ CŨNG THẮNG - Trang 322

vẫn tự hào rằng mình đã có thể tiếp tục ra sách. Và tôi cũng chân thành biết
ơn những người bạn và gia đình đã ủng hộ tôi và chấp nhận câu trả lời của
tôi rằng “Hy vọng sẽ xuất bản vào năm tới” khi ai cũng hỏi “Khi nào anh ra
sách?”. Tin tôi đi, không phải là tôi không muốn hoàn thành xong tác phẩm
này. Chỉ có điều là, như bất kỳ người Westerosi nào cũng biết, câu cửa
miệng của tôi trong gia đình là: “Khi tôi đã hoàn thành xong cuốn sách.”
Những người ủng hộ: Anh trai tôi, Daniel (người hưởng ứng nhiệt tình với
những ý tưởng lan man của tôi trong Chương 4 đã thuyết phục tôi viết về
chúng); chị gái tôi, Charna (có thể chị ấy đã mua tất cả các ấn bản của cuốn
sách mới đây của tôi); cha mẹ tôi, Mark và Eve, những người luôn đợi đến
sau khi tôi đã làm một điều gì đó ngớ ngẩn để tham gia ý kiến, thay vì cấm
nó ngay từ đầu. Giai đoạn đó tôi có nhiều trải nghiệm rất thú vị. Cảm ơn
“Hoàng tử Andrei”, bạn có thể biết bạn là ai khi đọc cuốn sách này; và cháu
gái của tôi Sigalit Koufax (vâng, Koufax đó) Epstein- Pawar, và cha của cô
bé, Ameya. Cám ơn Andrea và John vì đã hỗ trợ tôi cả về tinh thần lẫn vật
chất và đến toàn bộ gia đình Weiss và Green. Tôi cũng xin đặc biệt cám ơn
Liz O’Herrin và Mike Christman vì đã giúp tôi kết nối với Quỹ Tillman;
đến Steve Mesler vì đã hỗ trợ tôi tham gia cùng với Classroom Champions.
Cám ơn người bạn quá cố của tôi Kevin Richards, nếu không có anh ấy thì
có lẽ tôi sẽ không bao giờ trở thành nhà văn về chủ đề khoa học; và đến bạn
tôi, Harry Mbang, người không bao giờ thoái thác việc nửa đêm chạy bộ
đến một hiệu sách nào đó. Cảm ơn toàn bộ gia đình Chalkbeat – hãy cứ bơi
đi.

Đặc biệt cảm ơn Toru Okada, Alice, Natasha Rostova, Katurian K.

Katurian, Petter và Mona Kummel, Nate River, Gbessa, Benno von
Archimboldi, Tony Webster, anh trai Sonny, Tony Loneman, bộ ba của
Tommy, Doc và Maurice, Braiden Chaney, Stephen Florida, và nhiều nhân
vật khác cứ khăng khăng dạy tôi về viết lách. Tôi hy vọng những người mà
tôi quên nhắc tên sẽ tha thứ cho tôi.

Tôi cảm thấy hơi giống Inigo Montoya khi rốt cuộc anh ấy đã báo thù

xong: Giờ thì làm cái gì đây?? Nhưng giờ thì tôi phấn khích hơn một triệu
lần và bớt sợ hãi hơn về cau hỏi “Giờ thì làm cái gì đây?” so với tôi trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.