“Số phận chỉ đặt ra thử thách, nhưng anh đang quyết định mình là kẻ
thua cuộc”
“Em đã dứt khoát chọn lựa vận mệnh của mình, tình yêu của mình ...vậy
mà có người lại không hiểu điều đó?”
Từng lời nói trong giấc mơ và cả quá khứ ùa về văng vẳng trong đầu tôi.
Nó khiến tôi như bừng tỉnh những u mê đang phủ lấp tâm trí.
Bống nhiên có một giọng hát ngân nga, ê a quen thuộc, mộc mạc mà vô
cùng sâu lắng, da diết với ngữ điệu dân tộc khẽ cất lên. Tôi sửng sốt ngó
nhìn về phía ghế đá nàng vừa ngồi, thấy một hình bóng gầy gò. Chẳng phải
là bà đó sao? Bà đang quay lại nhìn tôi kìa, vẫn nụ cười móm mém hiền từ.
Tôi đưa tay dụi mắt nhìn lại thì chỉ còn chiếc ghế đá trống không.
Nhưng dư âm giọng hát của bà như vẫn vang vọng đâu đây.
“ Bà đang chúc phúc cho chúng mình!”
“Chúng con sẽ hạnh phúc!”
“Chúng con sẽ quay lại!”
Những hình ảnh, giọng hát trầm mặc thiết tha của bà, và những lời
chúng tôi đã hứa khi quay trở lại ngôi nhà tranh của bà cách đây không lâu
cứ chập trờn trước mắt và thoang thoảng bên tai.
Đột nhiên tôi đứng bật dậy, như quên hết mọi mệt nhọc, đau đớn. Gạt đi
hết những mớ suy nghĩ ngổn ngang...
Chẳng muốn chần chờ nữa, tôi loạng choạng bước, rồi chạy...
-“Ngọc! Anh không thể là kẻ thua cuộc!”