RANH GIỚI - Trang 1096

Hội thằng Sơn thả tôi ở khách sạn rồi tiếp tục tranh thủ thăm thú nốt Sài

Gòn. Tôi lên phòng tắm táp qua loa, rồi thả người xuống giường chống tay
nằm nghĩ ngợi thêm một lúc, chờ đợi thêm một lúc, chờ đợi một tin nhắn,
hay một cuộc gọi... và cứ thế thiếp dần đi trong mỏi mòn...

Yêu thương mong manh khiến bàn tay lúc nào cũng chới với vịn vào

những hy vọng. Đôi chân đã biết bao lần gục ngã trong mệt nhoài, nhưng
vẫn cố gượng dậy, đau đáu hướng về ánh hoàng hôn ấy, luôn luôn cả trong
tiềm thức, dĩ vãng, hiện thực, tương lai. Tất cả cho một hành trình chẳng
biết bao giờ mới tới điểm kết thúc...

- "Hiếu, ngủ gật sao?"

Một giọng nói thoang thoảng khẽ gọi tôi trong mớ ký ức đang chập chờn

trong giấc ngủ.

Tôi vẫn nhắm nghiền mắt. Tôi chẳng muốn đối diện nữa, cứ như thế này

nỗi nhớ sẽ lại dâng lên cồn cào hơn gấp bội.

- "Bài báo sẽ không kịp hoàn thành mất!" - Giọng nói có vẻ giận dỗi.

Tôi ti hí mắt ra, thấy mình đang nằm gục xuống bàn. Trên bàn ngổn

ngang giấy bút, màu vẽ. Căn phòng quen thuộc ngày nào hiện ra, tuy nhiên
chủ nhân của giọng nói và căn phòng này không hiện diện, chỉ có mình
tôi... ở nơi khởi đầu này.

"Đừng mơ nữa, anh sợ lắm rồi!" - Tôi lại tiếp tục nhắm mắt. Mỗi giấc

mơ nó như một điểm báo gì đó cho tương lai. Tôi đã chiêm nghiệm và
nhấm nháp đủ, thế nên tôi sợ phải đối mặt...

Mà cũng chẳng biết là tôi đang mơ hay tự tâm trí tôi suy tưởng trong

những hoang mang.

Bởi mọi thứ, vẫn quá mong manh...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.