_Mày định đi thật à ? - Khẽ châm điếu thuốc chú nhìn tôi lúi húi dọn đồ,
mắt chú buồn buồn .
_Vâng ạ ! Cháu cảm ơn chú về quãng thời gian qua, những quả thật cuộc
sống của chú cháu mình khác xa nhau quá .
_Chú có gì không phải thì mày bình tĩnh ngồi lại chú cháu mình nói
chuyện ! Chứ mày bỏ đi như vậy tao biết ăn nói với mẹ mày ra làm sao ?
_Chú không sai, là cháu sai ! Sai ngay từ lúc khoác trên mình bộ comple
đó - Tôi khẽ thở dài .
_Mày có nghiêm trọng hoá mọi việc quá không ? Hôm qua thú thật là
ngay cả tao cũng không thể đứng vững, nên bất đắc dĩ mới phải quay lại
Nikko ...
_Không nhắc lại nữa chú, có nhiều thứ khiến cháu không muốn muốn
hồi tưởng lại . Mọi việc... có thể với người khác thì là bình thường, nhưng
đối với cháu ...mà thôi, có nói chú cũng không thể nào hiểu được .
_Mày nói thật tao xem ! Có phải mày với Jenny ...
_Chú cháu mình vẫn sẽ còn gặp nhau nhé ! - Tôi nói lảng cắt ngang lời
chú . Rồi khoác balo lên vai .
_Cháu sẽ có cách nói để mẹ cháu hiểu . Chú yên tâm là mọi chuyện vừa
qua coi như cháu không biết gì, cháu không muốn mất đi tình cảm chú cháu
mình đã gây dựng từ những kỷ niệm khi cháu còn nhỏ . Nhưng cháu cũng
mong chú suy ngẫm một chút, và biết đâu là điểm dừng, cô Mến là một
người tốt, bé Trà My rất dễ thương . Chú hiểu điều cháu nói chứ .
_....- Chú lúng túng quay mặt đi, tránh ánh nhìn khá gay gắt của tôi . Rít
một hơi thuốc chú nhìn về phía tấm ảnh gia đình để ở góc bàn khẽ thở dài
....