"Kể từ ngày hôm ấy, tôi lại quay trở về cuộc sống nhà trọ 15 nghìn/đêm.
Sáng đi học, trưa về thì đạp xe đi tìm nhà , xe đạp cắm thì chuyển sang xe
bus . Cứ như vậy cho đến khi tối mịt mới bắt đầu quay trở lại khu nhà trọ
bình dân. Vừa nhai bánh mỳ vừa nằm nghe những người lao động kể
chuyện cuộc sống có lẽ là thú vui mà tôi mới tìm lại được . Những bác tầm
trung tuổi vần hào sảng với những câu truyện thời sự đang nóng bỏng, đại
loại như là chiến sự tại Afghanistan lùng bắt Osama Bin Laden, hay là Mỹ
chuẩn bị đánh Iraq ..v..v ..
Những người khác thì lại thủ thỉ chuyện ngày công, chợ búa, gánh rau
mớ hành, chuyện quê nhà mới qua trật lụt ... đâu đó lại có người lẩm nhẩm
đếm rồi cẩn thận xếp từng xu từng hào nhàu nát với đôi mắt rạng ngời ...số
tiền ấy có thể mai sẽ gửi về quê cho con đóng học, hoặc gửi cho vợ mua
gạo nuôi đàn con nheo nhóc, hay mẹ già đang bệnh tật nằm nhà, đứa em trai
bị tâm thần ...những câu chuyện như vậy dễ khiễn cho miếng bánh mỳ
nghẹn cứng trong cổ họng tôi, và đôi mắt lại rưng rưng khi nghĩ về bữa tiệc
thừa mứa đồ ăn, cuộc ăn chơi một đêm có thể ngốn vài chục triệu ...chao ôi
! Cùng sinh ra làm người mà sao cuộc sống lại như một trời một vực,
khoảng cách giữa giàu và nghèo ngày càng cách xa nhau quá ..."
_Xoạt .. - Một dòng nước bùn bắn đầy quần và tiếng động cơ xe máy rồ
ga vụt qua, khiến tôi hốt hoảng nhảy sát vào lề đường để tránh .
_Mù à mà đi giữa đường ! Bố thằng điên ! – 2 cô gái ăn mặc khá sành
điệu ngồi trên chiếc xe tay ga đời mới, cô ngồi trước ném lại cho tôi cái
lườm sắc như dao .
_Trông cũng man đó chứ ! – Cô ngồi sau hơi ngoái lại nhìn
_Xì ! Man gì cái thằng nhà quê !
Tiếng cười lanh lảnh và tiếng động cơ xa dần . Tôi cứ đứng đần mặt
nhìn theo, miệng khẽ lầm nhẩm :