_Sao lại không ? - Tôi cũng tủm tỉm .
_Thế hả ? Động lực gì khiến cậu bất chấp cả tính mạng vậy ? - Hoà
ngừng cười, tròn mắt nhìn tôi .
_Chẳng có động lực nào cả, anh hùng luôn có trong mỗi chúng ta . Chỉ
cần có một tấm lòng rộng mở, quan tâm một chút đến cộng đồng, thì cái
phần anh hùng sẽ lấn át sự hẹp hòi ích kỷ, giúp ta có thêm can đảm để làm
những việc mà ngay cả chính bản thân cũng không thể ngờ tới - Tôi buột
miệng nói như hát hay .
_Và cậu cũng đã đánh thức rất nhiều anh hùng khác ở trong xe đấy, theo
mình được biết thì trước khi cậu ra tay, không có một ai giám cả . Có thể
cậu đã giúp họ và cả mình có thêm niềm tin và cả lòng can đảm - Hoà nháy
mắt .
_Tớ cũng không biết ! Nhưng nếu như tất cả mọi người đừng dửng dưng
quá với cuộc sống thì cái ác và sự bất công sẽ không có nhiều cơ hội để
phát triển !
_Nhờ vậy nên tháng này tớ mới không phải nhịn ăn !
_Giá như mà tớ cũng được nhờ thì ...- Tôi bùi ngùi nhớ lại những kỷ vật
vô giá của cuộc đời mình .
_Sao cơ ..? - Hoà nhìn tôi hơi khó hiểu .
_À không ! Không có gì ! - Tôi đỏ mặt cười trừ .
_Thế giờ Hoà về đâu ?
_Tớ bắt tiếp xe về phòng thôi, thế còn Hiếu ? À mà Hiếu trọ ở chỗ nào
nhỉ ? Hôm nào rảnh tớ qua chơi !