_Cậu là đảm nhất phòng đấy, sau này con nào lấy phải cậu cũng sướng
...
Tiếng cười khoái trá của hai thằng bạn chết dẫm xa dần ... Tôi thở dài
với tay vặn vòi nước rồi vục tay vào chậu bát ...lạnh thật ! Đã cuối tháng 11
chuẩn bị sang đầu tháng 12 rồi ...
Vậy là tôi lại đón thêm một mùa đông nữa ở Hà Nội với cuộc sống sinh
viên bộn bề những lo toan đèn sách, những quyết tâm và cả những trăn trở
khi lo nghĩ về tương lai ...Cuộc sống tự lập đôi khi thiếu thốn đủ đường,
nhưng cũng nhờ vậy mà tôi cảm thấy mình ngày càng bản lĩnh hơn ... và
không phải thiếu thốn là cũng thiếu đi niềm vui, trái lại niềm vui đã được
nhân lên gấp bội những khi 4 thằng cùng chen chúc trong một tấm chăn
mỏng, hay xì sụp ăn chung một gói mỳ tôm sống qua ngày ...
Bốn thành viên trong phòng mỗi người một tính, tôi thì không cần phải
giới thiệu thêm nữa làm gì.
Hoà thoạt nhìn lúc đầu thì có vẻ hơi trầm tính và khá nghiêm túc, nhưng
nếu đã thân quen rồi thì cũng rất xởi lởi và gần gũi, trong phòng thì tôi hay
tâm sự và nói chuyện với cậu ta nhất .
Thằng Thanh thì cái mồm lúc nào cũng oang oang, có vẻ nó hơi kỹ tính
mang hơi hướng gia trưởng và bảo thủ, nhưng cũng rất nhiệt tình với bạn bè
.
Hoà với Thanh đều bằng tuổi và cùng là đồng hương với tôi .
Anh Kiên hơn chúng tôi 2 tuổi, hiền nhất phòng . Tính tình khá hoà
đồng, nhưng hình như anh ấy sống hơi nhu nhược và cam chịu, có lẽ cũng
do xuất thân từ một làng quê nghèo xứ Kinh Bắc nên cái vẻ khắc khổ và
chịu khó đã ăn sâu vào bản tính rồi, trước khi tôi khởi xướng điều luật phân
chia công việc trong nhà bằng ..oánh tá lả thì anh ý luôn là người làm hết tất