RANH GIỚI - Trang 997

- Đại ca! Anh hẹn với Lê Chi ra sao rồi? - Sơn sốt sắng.

- Ừ! Để tao điện đã!

Tôi rút điện thoại ra bấm số của Chi...

***

Nếu như nhớ về Hà Nội để thổn thức bao xúc cảm hoài niệm về những

rêu phong cổ kính buông phủ trải dài theo dòng thời gian, về những giá trị
cốt lõi qua bao thăng trầm lịch sử là sự bình yên lắng đọng tâm hồn. Thì Sài
Gòn lại đem lại một cảm nhận về sự hối hả, năng động, nhộn nhịp và ồn ào
hơn. "Hòn Ngọc Viễn Đông" năm xưa là một quần thể văn hóa hội tụ những
bước chân tứ xứ dừng lại chốn đây, từ những hối hả vươn lên trong cuộc
sống, người ta nhận ra sự gắn bó với mảnh đất này và chẳng biết từ lúc nào
nó đã trở nên thân thuộc như một phần máu thịt.

"Hòn Ngọc Viễn Đông" nay đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẻ hồn nhiên

và trẻ trung vẫn giữ nguyên qua từng hơi thở cuộc sống, qua sự náo nhiệt
phố phường, qua từng ngóc ngách, qua từng hàng cây, qua những cơn mưa
rả rích kéo dài...

Dù mới lần đầu đặt chân tới nơi đây, nhưng nụ cười thân thiện của anh

lái taxi, của cậu lễ tân khách sạn, và sự tận tình chỉ đường kèm với những
lời quan tâm hỏi han của những người chúng tôi bắt gặp... nó mau chóng
xua tan đi những lạ lẫm.

Ở đâu đó, giữa những sôi động, ta vẫn có thể dễ dàng tìm cho mình một

sự bình yên tĩnh lặng, đơn giản qua những hạt mưa đang rơi tí tách, lẫn với
giai điệu sâu lắng miên man trong những hoài niệm của "một cõi nhạc
Trịnh", và sự ngọt ngào thấm tan nơi đầu lưỡi phảng phất chút dư âm đắng,
mát lạnh của ly cafe sữa đá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.