RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 287

được phủ bởi một thứ mà Bailey trông giống như hình thêu lớn màu đen,
nhưng khi bước lại gần hơn, cậu nhận ra những dấu màu đen ấy thực ra là
những con chữ được viết lên vải. Khi tiến lại đủ gần để đọc được phần nào
chiếc váy, cậu nhận ra đó là những lá thư tình, được viết bằng tay. Những lời
lẽ của sự khao khát và mong nhớ bao quanh eo cô, chảy tràn xuống nếp váy
buông rủ.

Bản thân pho tượng đứng bất động, nhưng một tay cô đưa ra, và chỉ tới

lúc đó Bailey mới nhận ra một cô gái quàng khăn len đỏ đứng ở trước mặt
pho tượng, trao cho pho tượng phủ đầy thư tình kia một bông hồng đỏ thắm.

Chuyển động khẽ đến mức gần như không thể nhận ra, nhưng một cách

chậm rãi, rất, rất chậm rãi, pho tượng vươn tay ra để nhận lấy bông hoa.
Những ngón tay cô mở ra, và cô gái cầm bông hồng kia kiên nhẫn đợi khi
pho tượng từ từ nắm tay lại quanh cuống hoa, và chỉ buông ra khi bông hoa
đã được cầm chắc.

Và rồi cô gái cúi chào pho tượng và hòa vào đám đông. Pho tượng vẫn

cầm bông hồng. Sắc đỏ dường như sống động hơn trên nền trắng và đen của
chiếc váy cô mặc. Bailey vẫn đứng ngắm nhìn pho tượng cho đến khi

Poppet vỗ vai cậu.

“Cô ấy là nghệ sĩ yêu thích của tớ đấy,” Poppet nói, cùng cậu ngước lên

nhìn pho tượng.

“Cô ấy là ai thế?” Bailey hỏi.

“Cô ấy có rất nhiều tên,” Poppet nói, “nhưng hầu hết mọi người đều gọi

cô ấy là Người Tình. Tớ mừng là có ai đó tặng cô ấy hoa trong tối nay. Thi
thoảng tớ cũng làm thế, nếu như cô ấy không có bông nào. Tớ nghĩ cô ấy
trông không trọn vẹn nếu thiếu hoa.”

Pho tượng nâng bông hoa, một cách từ từ, đưa lại gần mặt. Mí mắt cô

chậm rãi khép lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.