RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 345

TẠM BIỆT

CONCORD, MASSACHUSETTS, 30 & 31 THÁNG MƯỜI, 1902

Bailey leo lên cây sồi để lấy lại chiếc hộp bí mật của mình trước hoàng

hôn, cậu nhìn đăm đăm về phía rạp xiếc đang tắm trong thứ ánh sáng màu
cam rực rỡ, đổ những vạt bóng dài nhọn trên cánh đồng. Nhưng khi mở hộp
ra, cậu lại chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì cậu thực sự muốn mang theo mình.

Cậu chỉ lấy mỗi chiếc găng tay màu trắng của Poppet, cho nó vào túi áo

khoác, rồi đặt chiếc hộp vào lại chỗ cũ. Ở nhà, cậu đếm cẩn thận số tiền tiết
kiệm của mình, hóa ra nhiều hơn cậu đã nghĩ, rồi gói một ít quần áo và thêm
một cái áo chui đầu. Cậu cân nhắc xem có nên đóng gói thêm một đôi giày
nhưng rồi lại quyết định mình có thể mượn Widget nếu cần. Cậu nhét hết
mọi thứ vào một cái túi xách da đã cũ và đợi cho bố mẹ và Caroline đi ngủ.

Trong lúc chờ đợi, cậu hết mở túi ra rồi lại đóng túi lại, đắn đo về sự lựa

chọn của mình đối với những thứ mang theo và những gì bỏ lại.

Cậu đợi một giờ đồng hồ sau khi chắc chắn mọi người đã ngủ, và rồi thêm

một giờ nữa để cho chắc. Dù cậu đã khá thạo việc lẻn đi vào những giờ bất
thường, nhưng trốn nhà đi lại là chuyện khác.

Khi cuối cùng cũng rón rén bước ra hành lang, cậu ngạc nhiên vì trời đã

muộn đến thế. Bàn tay đặt trên cửa, sẵn sàng để ra đi, nhưng rồi cậu quay
lại, đặt túi xuống và khẽ khàng tìm một mảnh giấy.

Khi vừa tìm được một mảnh, cậu ngồi xuống bàn trong bếp để viết lời

nhắn cho bố mẹ. Cậu cố hết sức giải thích lý do mà mình ra đi và hi vọng
rằng bố mẹ sẽ hiểu. Cậu không đả động gì đến Harvard hay bất cứ điều gì về
tương lai của nông trại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.