NHỮNG LỖ HỔNG
LONDON, 1 THÁNG MƯỜI MỘT, 1901
Celia ước gì mình có thể đóng băng được thời gian mỗi khi cô lắng nghe
nhịp tim Marco đập bình ổn cùng tiếng tích tắc của đồng hồ. Để mãi mãi ở
trong khoảng khắc này, cuộn tròn trong vòng tay anh, và bàn tay anh nhẹ
vuốt lưng cô. Để không phải ra đi.
Cô chỉ có thể khiến nhịp tim của Marco chậm lại vừa đủ để anh chìm vào
giấc ngủ sâu.
Cô đã có thể đánh thức anh, nhưng bầu trời ngoài kia đang dần sáng, và
cô sợ hãi khi nghĩ phải nói lời tạm biệt.
Thay vào đó, cô hôn thật nhẹ lên đôi môi anh và lặng lẽ mặc đồ khi anh
vẫn đang ngủ. Cô tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay và đặt nó trên mặt lò
sưởi, giữa hai trái tim sắc nét trên quân bài.
Cô chựng lại khi mặc áo khoác, ánh mắt hướng vào những cuốn sách rải
rác trên mặt bàn.
Có lẽ nếu hiểu được rõ hơn các hệ thống của anh thì cô đã có thể sử dụng
chúng để giúp rạp xiếc độc lập hơn.
Để trút bỏ khỏi bản thân phần nào gánh nặng. Để họ có thể ở bên nhau
thêm vài giờ đồng hồ vụng trộm, mà chẳng cần phá bỏ luật chơi.
Đó là món quà tốt nhất cô nghĩ mình có thể tặng anh, nếu như họ không
buộc được thầy của một trong hai bên đưa ra phán quyết cuối cùng.
Cô nhặt tập sách kín đặc những cái tên. Có vẻ sẽ là khởi đầu tốt khi cô
hiểu được nền tảng của những gì phải hoàn thành.