Cô cầm theo nó khi rời đi.
Celia đóng cửa căn hộ của Marco khẽ khàng hết mức có thể sau khi lách
mình vào bóng tối ngoài sảnh với cuốn sách bìa da kẹp dưới cánh tay. Khóa
trượt vào ổ phía sau cô phát ra những tiếng lạch cạch nghèn nghẹt.
Cô không nhận ra dáng hình ẩn trong bóng tối gần đó cho đến khi ông lên
tiếng.
“Con điếm phản trắc,” ông thốt lên.
Celia nhắm mắt, cố gắng tập trung, nhưng chẳng dễ gì gạt ông đi một khi
ông tóm được cô, mà cô thì chẳng thể nào kiểm soát nổi chuyện này.
“Ngạc nhiên thật, bố đợi ở sảnh chỉ để gọi con như thế,” cô nói.
“Nơi này được phong ấn cẩn mật đến phát bực,” Hector nói, vẫy tay về
phía cánh cửa. “Chẳng gì có thể chui vào nếu thằng nhãi kia không thực sự
muốn thế.”
“Thế thì tốt,” Celia nói. “Bố có thể tránh xa anh ấy, và bố có thể tránh xa
con.”
“Con định làm gì với cái của ấy?” ông hỏi, hướng về phía cuốn sách dưới
cánh tay cô.
“Không can dự tới bố,” Celia nói.
“Con không được can thiệp vào công việc của cậu ta,” Hector nói.
“Con biết, hình như can thiệp là một trong số rất ít những điều bị qui là
phạm luật. Con không có ý định can thiệp, con muốn biết về hệ thống của
anh ấy để mình không cần phải liên tục chi phối rạp xiếc quá nhiều.”
“Hệ thống của cậu ta. Hệ thống của Alexander là thứ con không nên dính
vào. Con không biết là mình đang làm cái gì đâu. Ta đã đánh giá quá cao
năng lực đương đầu với thách thức lần này của con rồi.”
“Chẳng phải đây là một trận đấu sao?” Celia hỏi. “Đó là việc làm thế nào
giải quyết được những hậu họa của pháp thuật khi bị đặt tại một chốn công