REACHER BÁO THÙ - Trang 31

bắn ở tầm gần, vào thái dương trái, phát thứ hai dí sát, phía sau tai trái. Rõ
ràng là đạn đầu mềm bởi đạn ra đã phá hỏng mặt nạn nhân. Mưa đã làm trôi
hết phần thuốc súng dính trên da song kiểu da cháy chứng tỏ có thiết bị
giảm thanh. Chắc chắn phát đạn đầu tiên khiến nạn nhân chết ngay. Không
có đầu đạn nào nằm lại trong sọ. Không tìm thấy vỏ đạn nào."

"Khẩu súng ở đâu, ông Reacher ?" Finlay lại hỏi.
Tôi nhìn ông ta và nhăn mặt. Chẳng nói gì.
"Nạn nhân chết trong khoảng thời gian từ 11 giờ 30 đêm qua tới một

giờ sáng nay", Baker nói. "Lúc người gác đêm hết ca lúc 11 giờ 30 thì
không thấy thi thể ở đó. Anh ta đã khẳng định điều ấy. Nó được phát hiện
khi người gác ban ngày tới mở cổng. Lúc tám giờ. Anh ta đã trông thấy ông
rời khỏi hiện trường và gọi điện báo cho chúng tôi."

"Ông ta là ai, ông Reacher ?" Firday đặt câu hỏi lần nữa.
Tôi phớt lờ ông ta và nhìn Baker.
"Tại sao lại là trước một giờ ?" tôi hỏi tay này.
"Cơn mưa lớn đêm qua bắt đầu lúc một giờ", viên cảnh sát đáp. "Phần

vỉa hè bên dưới thi thể vẫn khô cong. Thế nên thi thể đã nằm trên mặt đất
trước một giờ - khi trời bắt đầu mưa. Theo kết quả giám định pháp y thì nạn
nhân bị bắn vào lúc nửa đêm",

Tôi gật đầu. Mỉm cười với hai cảnh sát. Thời điểm chết của nạn nhân

sẽ giúp tôi thoát khỏi họ.

"Hãy nói cho chúng tôi điều gì xảy ra tiếp theo đó", Finlay nói, khẽ

khàng.

Tôi nhún vai.
"Các ông nói cho tôi ấy," tôi bảo. "Tôi không ở đó. Lúc nửa đêm tôi

đang ở Tampa."

Baker rướn người để rút ra một trang nữa từ tập hồ sơ.
"Điều xảy ra tiếp theo là ông trở nên kỳ quặc," ông ta nói. "Ông nổi

điên lên."

Tôi lắc đầu với tay này.
"Tôi không ở đó lúc nửa đêm", tôi nhắc lại. "Khi ấy tôi đang lên xe

buýt ở Tampa. Chuyện đó chẳng có gì kỳ quặc."

Hai viên cảnh sát không phản ứng gì. Họ trông thật khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.