REACHER BÁO THÙ - Trang 29

rằng ông ta không thể làm gì. Tôi ngừng đọc bởi việc ấy chỉ khiến tôi cáu
hơn.

Để bình tâm lại, đầu tôi dạo ít nhạc. Điệp khúc trong bài Smokestack

Lightning (Ánh chớp trên ống khói). Trong bản do Howling Wolf hát

(Chester

Arthur Burnett -1910 – 1976, ca sĩ nhạc blues có ảnh hưởng lớn ở Mỹ)

, cuối câu đầu tiên có tiếng khóc

nghẹn thật tuyệt vời. Người ta vẫn bảo có ngồi tàu một thời gian mới hiểu
được nỗi buồn của việc đi lại. Thế là sai. Để hiểu được những nỗi buồn của
việc đi lại, ta cần phải bị giữ ở một nơi nào đó. Trong một buồng giam.
Hoặc trong quân đội. Một nơi nào đó ta bị đóng cũi. Nơi nào đó mà ánh
chớp trên ống khói trông giống như ngọn hải đăng của tự do phía xa mà ta
không thể tới nổi. Tôi nằm trên nền phòng giam, áo khoác làm gối, lắng
nghe những điệu nhạc trong đầu mình. Và đến cuối điệp khúc thứ ba thì tôi
ngủ thiếp đi.

***

Tôi tỉnh lại khi Baker bắt đầu đá vào các song sắt. Chúng tạo ra

những âm thanh rung nhè nhẹ. Như tiếng chuông trong đám tang. Baker
đứng đó cùng Finlay. Họ nhìn xuống tôi. Tôi vẫn nằm trên sàn. Tôi thấy
thoải mái khi nằm như vậy.

"Ông đã nói là nửa đêm qua ông ở đâu nhỉ ?" Finlay hỏi tôi.
"Lên xe buýt ở Tampa," tôi đáp.
"Chúng tôi có một nhân chứng mới," ông ta nói. "Người này nói đã

trông thấy ông ở khu nhà kho. Đêm qua. Lượn lờ ở đó. Lúc nửa đêm."

"Hoàn toàn vớ vẩn, ông Finlay," tôi nói. "Làm gì có chuyện như thế.

Nhân chứng mới này là kẻ khốn nào vậy ?"

"Nhân chứng là sếp Morrison," Finlay nói. "Đồn trưởng. Anh ấy bảo

chắc chắn đã từng trông thấy ông. Giờ thì anh ấy đã nhớ là ở đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.