REACHERBAOTHU - Trang 150

"Tôi kết thúc công việc ở Boston hồi tháng Ba", ông nói. 'Tính đến

khi ấy là làm việc được hai mươi năm. Hồ sơ không chút tì vết. Tám lần
được khen thưởng. Tôi là một tay thám tử oách đấy, Reacher. Tôi có thể về
hưu một cục. Nhưng khi ấy vợ tôi lại giở chứng ra. Từ mùa thu năm ngoái
cô ấy không còn mặn mà với cuộc hôn nhân của chúng tôi nữa. Thật mỉa
mai. Chúng tôi đã cưới nhau được cả hai chục năm. Tôi thì chuẩn bị nghỉ
hưu. Sở cảnh sát Boston là cái nhà thương điên. Chúng tôi làm việc bảy
ngày trong tuần. Cả ngày lẫn đêm. Xung quanh tôi, nhiều đồng nghiệp
chứng kiến hôn nhân của họ sụp đổ. Tất cả đều ly dị. Hết người này tới
người khác."

Finlay dừng lại làm một ngụm dài cà phê, cắn một miếng bánh rán.
"Nhưng không phải tôi," ông nói. "Vợ tôi có thể chịu đựng được.

Không bao giờ ca thán, không một lần nào. Cô ấy là phép màu. Không bao
giờ gây khó dễ cho tôi."

Đội trưởng thám tử lại rơi vào im lặng. Tôi nghĩ về hai mươi năm ở

Boston. Làm việc chạy đua với thời gian trong thành phố cũ tấp nập ấy.
Những đồn khu vực từ thế kỷ mười chín đầy bụi. Các cơ sở quá tải. Áp lực
liên tục. Và một chuỗi không ngừng những kẻ quái dị, bất lương, các chính
trị gia, các rắc rối. Finlay đã phải làm tốt mới có thể tồn tại.

"Chuyện bắt đầu từ mùa thu năm ngoái," ông nhắc lại thời điểm.

"Chúng tôi còn sáu tháng nữa là kết thúc. Mọi chuyện chuẩn bị kết thúc
hoàn toàn. Có lẽ khi ấy chúng tôi đang nghĩ tới một căn buồng ở đâu đó.
Những ngày nghỉ. Rất nhiều thời gian bên nhau. Nhưng cô ấy bắt đầu
hoảng sợ. Cô ấy không muốn nhiều thời gian bên nhau. Cô ấy không muốn
tôi nghỉ hưu. Cô ấy không muốn tôi ở nhà. Cô ấy bảo rằng hằng ngày cô ấy
thức giấc với một thực tế là cô ấy không thích tôi. Không yêu tôi. Không
muốn tôi ở bên. Cô ấy yêu hai mươi năm đó. Không muốn nó thay đổi. Tôi
không thể tin nổi chuyện ấy. Đó đã là giấc mơ của tôi. Hai mươi năm, rồi
nghỉ hưu ở tuổi bốn mươi lăm. Rồi có lẽ hai mươi năm nữa hưởng thụ cuộc
sống bên nhau trước khi bọn tôi già, ông hiểu chứ ? Đó là giấc mơ của tôi
và tôi đã làm việc suốt hai mươi năm để hướng về giấc mơ ấy. Nhưng cô ấy
không muốn có nó. Cô ấy kết thúc bằng việc nói rằng ý nghĩ về hai mươi
năm nữa cùng tôi trong một căn buồng trong rừng khiến cô ấy nổi da gà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.