REACHERBAOTHU - Trang 227

Rồi tôi có những việc cần làm. Tôi bước trở lại chiếc Bentley. Đóng

khóa an toàn và ném khẩu Desert Eagle trở lại ghế. Bước tới bên chiếc
Buick của hai gã thanh niên rút chìa khóa ra. Mở cốp. Tôi cho là mình đang
hy vọng tìm thấy thứ gì trong đó. Tôi chẳng cảm thấy tội lỗi gì với hai gã
kia. Nhưng tôi sẽ thấy khá hơn nếu tìm được thứ gì trong đó. Chẳng hạn
một khẩu tự động giảm thanh cỡ .22. Hoặc bốn đôi giày bao ngoài bằng cao
su và bốn bộ đồ toàn thân bằng nylon. Vài lưỡi dao dài mười ba phân.
Những thứ đại loại thế. Nhưng tôi không thấy những thứ như vậy. Mà thấy
Spivey.

Hắn đã chết khoảng vài giờ. Bị bắn thẳng vào trán bằng một khẩu cỡ

.38. Từ cự ly gần. Chắc chắn nòng khẩu súng lục cách đầu hắn khoảng
mười lăm phân. Tôi di ngón tay cái qua lớp da quanh lỗ đạn vào. Xem nó.
Không có vết đen nhưng có những vệt thuốc súng nhỏ xíu sém vào da.
Chúng sẽ không phai đi. Kiểu xăm hình này chứng tỏ cự ly bắn khá gần.
Vào khoảng mười lăm phân, có thể hai mươi phân. Kẻ nào đó đã đột ngột
nâng súng lên và gã trợ lý giám sát to béo chậm chạp không kịp tránh.

Trên cằm tên này có một vết sẹo do tôi đã rạch bằng con dao của

Morrison. Đôi mắt rắn của hắn đang mở. Hắn vẫn mặc bộ đồng phục nhàu
nhĩ. Cái bụng trắng lông lá lộ ra qua chỗ tôi đã rạch trên áo. Spivey là một
tên to con. Để nhét tên này vào vừa cốp xe, hai gã thanh niên phải bẻ chân
hắn. Có lẽ dùng một chiếc xẻng. Chúng đã phang gãy chân và gập chỗ đầu
gối sang hai bên để nhét Spivey vào. Tôi chăm chú nhìn tên trợ lý giám sát
và cảm thấy giận dữ. Hắn biết nhưng đã không nói cho tôi biết. Nhưng dù
sao thì bọn chúng cũng đã giết hắn. Chuyện hắn không nói cho tôi biết
chẳng còn ý nghĩa gì. Bọn kia đang hoảng sợ. Chúng đang khiến mọi kẻ
câm lặng, trong khi kim đồng hồ cứ chầm chậm nhích dần tới ngày Chủ
nhật. Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt không còn sự sống của Spivey, như
thể trong đó chứa thông tin.

Rồi tôi chạy trở lại chỗ hai xác chết bên rìa lùm cây và lục soát. Hai

chiếc ví cùng một thỏa thuận thuê xe. Một điện thoại di động. Tất cả chỉ có
thế. Thỏa thuận thuê chiếc Buick. Thuê ở sân bay Atlanta lúc tám giờ sáng
thứ Hai. Chuyến bay sớm từ đâu đó. Tôi lục hết hai chiếc ví. Không có vé
máy bay. Bằng lái xe của bang Florida, cả hai đều ghi địa chỉ ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.