REACHERBAOTHU - Trang 229

***

Tôi đỗ xe trong khu đậu của đồn, ở ô cách cửa xa nhất. Nhét khẩu

súng lại vào ngăn đựng găng tay và ra khỏi xe. Trời muộn dần. Bóng tối
đang sập xuống. Bầu trời khổng lồ của bang Georgia thẫm lại. Dần trở
thành màu mực đen thẫm. Trăng đang lên.

Roscoe ngồi bên bàn. Khi trông thấy tôi, cô đứng dậy bước tới.

Chúng tôi theo cửa ra ngoài. Bước vài bước. Hôn nhau.

"Có thông tin gì từ những người cho thuê xe không ?" tôi hỏi.
Roscoe lắc đầu.
"Ngày mai", cô đáp. "Picard đang xử lý. Ông ấy đang làm hết khả

năng."

"OK," tôi nói. "Em biết những khách sạn nào ở sân bay ?"
Cô thống kê một loạt. Cũng gần như danh sách ta có được ở bất kỳ

sân bay nào. Tôi chọn cái tên đầu tiên mà Roscoe đọc ra. Rồi tôi kể cho cô
điều đã xảy ra với hai gã trai Florida. Nếu là tuần trước thì cô bắt tôi ngay
rồi. Cho tôi lên ghế điện rồi. Nhưng giờ đây, phản ứng của nữ cảnh sát lại
khác. Bốn gã đi giày bao ngoài bằng cao su nhẹ nhàng đột nhập vào nhà
Roscoe đã khiến cô thay đổi suy nghĩ về nhiều điều. Thế nên nữ cảnh sát
chỉ gật đầu mím môi nở một nụ cười hài lòng.

"Hai tên đã chết", cô nói. "Làm giỏi đấy, Reacher. Bọn chúng là

những tên đó à ?"

"Những tên đêm qua hả ? Không. Hai tên này không phải người địa

phương. Ta không thể tính chúng trong số mười tên Hubble nói. Chúng là
bọn đánh thuê từ nơi khác tới."

"Bọn chúng giỏi không ?"
Tôi nhún vai với Roscoe. Lắc bàn tay từ bên này sang bên kia, vẻ khó

hiểu.

"Không thực sự giỏi", tôi đáp. "Dù sao thì cũng không đủ giỏi."
Rồi tôi kể với Roscoe về thứ đã tìm thấy trong cốp chiếc Buick. Cô

một lần nữa run rẩy.

"Như vậy hắn là một trong số mười tên à ?" cô hỏi. "Spivey ấy ?"
Tôi lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.