RING - VÒNG TRÒN ÁC NGHIỆT - Trang 183

sợ đến thế thì có gì mà không phun ra hết.
Quả thế, Nagao bắt đầu kể. Bản thân ông ta cũng không hiểu vì đâu mà
mình lại nhớ đến từng chi tiết như vậy. Thế rồi trong khi kể, ngay cả các cơ
quan cảm giác trên khắp người Nagao cũng bắt đầu nhớ lại sự hưng phấn
khi ấy. Cái cảnh tượng ấy, hơi nóng, làn da, tiếng ve, mùi mồ hôi và cỏ, rồi
cả cái giếng cũ...
"Nguyên nhân nào đã khiến tôi gây ra chuyện ấy? Có thể là vì cơn sốt và
cơn đau đầu đã làm tôi mất đi khả năng tự chủ. Triệu chứng ấy chính là
triệu chứng sơ nhiễm của bệnh đậu mùa sau khi đã bước qua thời kỳ ủ
bệnh, nhưng tôi không tin rằng mình lại mắc một căn bệnh như thế. May
mà không một ai trong trại bị lây nhiễm và không có gì hệ trọng xảy ra, chứ
nếu các bệnh nhân lao trong trại mà mắc phải loại virus này thì tôi còn hổ
thẹn đến tận bây giờ."
"Đó là một ngày nóng bức. Tôi phát hiện ra một lỗ thủng lớn bằng đồng xu
trên tấm phim chụp cắt lớp vùng ngực của một bệnh nhân mới nhập viện.
Thế rồi tôi bảo với anh ta: "Anh cứ xác định là sẽ mất một năm" và viết kết
luận vào tờ phiếu khám bệnh mà chắc chắn anh ta sẽ phải nộp cho công ty.
Làm xong những việc đó tôi đi ra ngoài vì không thể nào chịu đựng được
nữa, song việc hít thở không khí bên ngoài cũng chẳng hề giúp cho tôi bớt
cơn đau đầu. Mặc dầu vậy, cuối cùng tôi vẫn quyết định bước xuống những
bậc cấp bằng đá bên cạnh nhà điều trị để trốn vào dưới bóng râm trước sân
trại. Đúng lúc ấy tôi phát hiện ra một cô gái trẻ đang đứng tựa mình vào
một thân cây và nhìn xuống dưới núi. Cô ta không phải là bệnh nhân ở đây.
Cô ta tên là Yamamura Sadako, con gái Ikuma Heihachiro, cựu phó giáo sư
đại học T, người đã nhập viện từ rất lâu trước khi tôi vào làm việc ở đây.
Tôi nhớ rất rõ cái tên ấy vì họ của hai bố con không giống nhau. Suốt một
tháng đó Yamamura Sadako thường xuyên lui tới trại điều dưỡng Nam
Hakone, nhưng hầu như cô ta không mấy khi ở bên người cha và cũng
không buồn hỏi các bác sỹ về tình trạng của cha mình. Cô ta chỉ gây cho tôi
một cảm giác rằng cô ta tới đây là để thưởng ngoạn cảnh non xanh núi thúy
của vùng cao nguyên này. Tôi ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười và bắt
chuyện với cô ta: "Bố em thế nào rồi?", nhưng cô ta lắc đầu tỏ ý không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.