RỒNG ĐÁ - Trang 94

ông thực sự. Em cũng từng là nữ tù “đại ca”, cũng có cô gái trẻ đẹp bên
mình hầu hạ nhưng em gọi khác là “vợ yêu”, bởi em thù hận bọn đàn ông.
Hễ nhìn thấy đàn ông là em liên tưởng đến thằng hiệu trưởng mõ làng hay
Tâm hoặc Thùy râu mà buồn nôn, đâu còn muốn động chạm da thịt khác
giới nữa, hở anh! Ra tù, thói quen của nữ tù “đại ca” em không sao bỏ được
là vì như thế. Loan chỉ hơn Ái Vinh, con gái em sáu tuổi. Nó là con búp bê
để em cưng chiều, là người tình cùng giới để an ủi em lúc mềm yếu, cô đơn
sau mỗi ngày tung hoành độc ác trả thù đời, phải đóng vai cứng rắn như
một tướng cướp đàn ông chính hiệu. Em cũng nhồi nhét vào trong đầu
Loan sự thù hận đàn ông. Em luôn canh chừng nó và nổi cơn ghen với bất
cứ thằng đàn ông nào đứng gần Loan. Nhưng đàn bà mãi vẫn cứ là đàn bà
và Loan cũng đâu phải là em. Sau hai năm đằm thắm với em, Loan bắt đầu
xiêu lòng trước những lời tán tỉnh của Nhật béo Hải Phòng. Hai đứa bỏ trốn
em, chạy vào Sài Gòn. Vắng Loan có mấy ngày mà em như điên như dại.
Em tung người đi khắp nơi lùng kiếm, treo thưởng rất hậu cho đứa nào tìm
thấy hai đứa. Được tin báo Loan đang ở đường Phan Đình Phùng, quận Phú
Nhuận, Sài Gòn, em lập tức bay vào, đến tận giường ngủ dựng hai đứa dậy.
Nhật béo nhác thấy em van lạy như tế sao, trông rất hèn hạ. Em túm tóc
Loan, chỉ vào Nhật béo đang quỳ mọp dưới đất rít lên: “Mày thấy chưa,
bọn đàn ông đều hèn hạ, đốn mạt như nhau cả thôi. Không đứa nào yêu
mày thủy chung đến chết, sẵn sàng xả thân vì mày như Linh trọc này đâu.
Về đi thôi, về… về… Tao lạy mày. Tao van mày. Trời ơi là trời!...” Loan
buồn bã ủ rũ chia tay với Nhật béo, theo em ra Hà Nội. Nhìn vào mắt nó,
em hiểu mùi khoái lạc của đàn ông thật sự đã ngấm vào từng làn da thớ thịt
nó, em sớm muộn gì cũng sẽ mất nó. Dẫu sao còn nước còn tát, em lôi nó
ra Hà Nội cưng chiều nó đủ thứ để nó nguôi lòng. Có lần một con nợ bị
“lính” của em bốc hết cả tài sản trong nhà, hắn thuê người trả thù bằng cách
đánh vào chỗ mềm yếu của em, tạt a xít vào Loan. Sau vụ đó, em phải đã
bỏ ra mấy ngàn đô, sai người đưa nó sang tận Băng-cốc sửa lại sắc đẹp.
Nhưng kể từ cái đêm đầu tiên ở Sài gòn ra, nó nằm bên em chỉ thở dài
thườn thượt, vuốt ve hời hợt, chuyện trò nhạt thếch. Em ứa nước mắt vì thất
vọng, buồn chán. Nỗi đau vì sợ có thể mất Loan khiến em càng thêm thù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.