RỪNG RĂNG-TAY - Trang 14

1

Mẹ vẫn thường kể cho tôi nghe về đại dương. Bà nói rằng có một nơi

chẳng có gì ngoài nước và nó luôn luôn tiến về phía ta rồi lại trôi đi mất. Bà
cũng từng cho tôi xem bức tranh cụ cố tôi đứng trước biển khi còn là một
đứa trẻ. Chuyện đó xảy ra lâu rồi và bức tranh thì đã bị mất trong một vụ
hỏa hoạn nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ nó, một bức tranh đã bạc màu và sờn
rách. Trong ấy, cô gái nhỏ đứng giữa bao la vô hạn định.

Trong những câu chuyện kể của mẹ, thường là truyền từ hết đời nọ

qua đời kia, đại dương giống như một cơn gió luồn qua những ngọn cây và
người ta lướt trên sóng nước. Một ngày nọ, khi tôi lớn hơn một chút và ngôi
làng của chúng tôi đang gặp hạn hán, tôi hỏi mẹ rằng tại sao có quá nhiều
nước như vậy mà nhiều năm trời những dòng suối của chúng tôi lại bị cạn
kiệt? Mẹ trả lời tôi rằng nước biển không uống được vì nó đầy muối.

Từ đó tôi không còn tin những câu chuyện về đại dương nữa. Tại sao

trên thế gian này lại có nhiều muối đến thế và tại sao Chúa Trời lại để cho
ngần ấy nước trở nên vô dụng?

Nhưng có những lần tôi đứng ở bìa rừng Răng-Tay và ngắm nhìn

khung cảnh hoang dã trải dài bất tận, tôi đã tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu như
tất cả những thứ này là nước. Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng gió rì rào
trên những ngọn cây, tưởng tượng ra một không gian chẳng có gì ngoài
nước. Đó là một thế giới không có Vùng vô định, một thế giới không có
rừng Răng-Tay.

Thường thì mẹ vẫn đứng cạnh tôi, bàn tay khum khum che ánh mặt

trời và đôi mắt vượt qua hàng rào, qua những đám cây cối rậm rì để dõi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.