RỪNG RĂNG-TAY - Trang 190

Một viên sỏi sượt khỏi nấm mộ dưới chân anh. Anh buông tôi ra và

cúi xuống để nhặt nó lên rồi vân vê giữa ngón trỏ và ngón cái.

- Lúc ấy bọn anh chạy đến nhà thờ. Anh định nói với xơ Tabitha rằng

Beth đã có thai để cô ấy được chúc phúc cùng những bà mẹ khác trong Lễ
Thề nguyền.

Má tôi nóng lên vì hồi ức của ngày cuối cùng ấy. Anh liếc nhìn về

rừng rậm.

- Rồi bọn anh nghe thấy tiếng còi báo động nên nấp vào một căn lều

trống. Lúc em và Harry chạy qua anh vẫn còn đang cố thủ ở đó. Anh nhìn
thấy em chạy về phía con đường mòn và nhận ra rằng ý tưởng của em là rất
đúng. Đó là con đường duy nhất để thoát thân. Hơn nữa anh cũng lo cho
em, Mary ạ. Nhưng Beth thì... - Anh lắc đầu khi nhớ lại. - Cô ấy không
muốn đi vào con đường mòn. Cô ấy quá sợ hãi. Cô ấy chỉ muốn leo lên chỗ
trú ẩn, đó là nơi mà cô ấy biết chắc chắn là an toàn. Chúng ta vẫn luôn được
dạy như vậy mà. Khi anh cố gắng giải thích cho cô ấy hiểu rằng con đường
ấy rất an toàn, rằng trước đấy anh đã đi vào đó cùng những Người bảo vệ,
cô ấy có vẻ không hiểu gì hết.

Anh vung tay về phía sau như muốn ném hòn sỏi vào trong rừng

nhưng rồi lại dừng lại.

- Chính anh đã kéo cô ấy đi theo. Chính anh là người đã kéo cô ấy đi

vào lối mòn khi trời bắt đầu đổ mưa. Anh nghĩ rằng nếu bọn anh chờ cho
đến khi trời tối... thì có thể qua mặt tất cả bọn chúng. Nhưng chỉ vừa ra khỏi
lều được một đoạn thì cái Kẻ chạy nhanh đó đã chộp lấy cô ấy. Anh đã nghĩ
rằng cơn mưa sẽ đánh lạc hướng chúng để anh có thời gian thực hiện kế
hoạch, nhưng với Kẻ chạy nhanh thì vô ích. Lúc đó mọi người còn đang la
hét và đánh nhau rất hỗn loạn nên anh không nghe thấy nó đến. Anh đã
giằng nó ra khỏi Beth. Và Chúa đã giúp anh. Anh quẳng nó vào chỗ một
người còn sống khác để giữ cho Beth được an toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.