RỪNG RĂNG-TAY - Trang 191

Tôi bắt chéo tay ôm ngang người mình, hình dung ra mọi sự như thế

nào đối với Jed, hình dung ra trách nhiệm đối với người ta yêu thương nhất
đã bị lây nhiễm.

- Nhưng sau đó thì chẳng làm được gì nữa. - Giọng anh chùng xuống

não nề. - Những người trên chỗ trú ẩn gần căn lều, những người mà chúng
ta đã biết từ lúc mới sinh ra, họ nhìn thấy Beth bị tấn công và bắt đầu bắn
tên vào cô ấy. Họ đã cố giết cô ấy nên anh không thể lùi lại được nữa. Và
máu từ vết thương của cô ấy lôi theo một đám sinh vật Vùng vô định. Rồi
cuối cùng bọn anh cũng đến cánh cổng.

Anh cố gắng hít thở để kìm chế tiếng nấc. Lúc này tôi không muốn gì

khác hơn là kéo anh vào lòng để xoa dịu nỗi đau và sự khốn khổ như cách
mà các bà mẹ vẫn làm với đứa con trai.

Nhưng tôi không làm thế. Tôi đứng cạnh mộ Beth và nhìn trừng trừng

về phía rừng rậm, tự hỏi lòng rằng lý do vì sao chúng tôi lại chưa được
chuẩn bị tinh thần để đón nhận cái chết, trong khi chúng tôi luôn bị thần
chết rình rập, luôn nhìn thấy nó, luôn biết rằng chỉ một sơ sảy thôi là có thể
dẫn đến sự lây nhiễm. Và khi điều đó xảy ra thì chúng tôi lại chưa sẵn sàng.
Chúng tôi vẫn còn quá nhiều điều để hối tiếc.

- Anh không có sự lựa chọn nào khác. - Cuối cùng anh nói câu đó như

thể muốn xin tôi tha tội. - Anh không thể để cô ấy trở thành một kẻ trong số
bọn chúng. Anh không thể chịu đựng được khi nghĩ đến việc cô ấy phải
sống ở trong rừng.

- Em biết. - Tôi bảo anh, lòng lại nghĩ đến mẹ và sự lựa chọn của bà,

sư lựa chọn mà tôi đã để cho mẹ quyết định.

- Đó là điều khó khăn nhất mà anh từng làm.

- Em biết. - Tôi nhắc lại. Nỗi đau này là quá lớn để có thể nói thêm

điều gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.