RỪNG RĂNG-TAY - Trang 251

nó. Ngay tức khắc người nó mềm đi, cứ như thể biết rằng cuộc đụng độ này
có thể làm cho tôi lạc mất nó vậy. Rồi chúng tôi đã ở trên tầng áp mái cùng
nhau.

Travis đóng sập cánh cửa lại và cài thêm cái chốt to tướng. Argos

người đầy máu giờ đang run lẩy bẩy. Nó cứ liếm chân tôi và Travis phải đẩy
nó ra để được ngồi cạnh tôi. Tôi ngồi co gối, toàn bộ trọng lượng dồn lên
hai bàn tay. Tôi sợ bắt gặp ánh mắt anh. Vì thế cả hai chúng tôi cứ nhìn mãi
xuống chân. Đôi chân tôi lấm lem đầy máu và váy thì đã rách nát.

- Em bị cắn à? - Giọng anh nghẹn lại. Những ngón tay anh cuống

cuồng lần trên da thịt tôi, cố tìm ra vết thương.

- Em không biết.

- Em có bị cắn không? - Anh hét lên và tôi cũng hét lại.

- Em không biết.

Anh dừng lại, mắt vẫn dán vào những vết máu, một vài giọt đang nhỏ

xuống sàn nhà.

Anh ôm vòng lấy chân tôi. Mắt anh nhắm lại giống như cảm thấy sự

lây nhiễm của Vùng vô định đang ăn mòn qua khắp thân thể tôi, đang giết
tôi chết dần chết mòn.

- Anh yêu em, Mary! - Anh nói và tôi rơi lệ.

Tôi run lên thổn thức vì sợ hãi và đau đớn, rồi không thể làm gì khác,

tôi bíu lấy Travis như một cái neo. Anh kéo tôi lại và tôi ngồi cuộn tròn
trong lòng anh mà khóc. Mắt tôi chìm vào bóng tối khi những ngón tay anh
luồn qua tóc. Má tôi ướt đẫm và người thì vẫn run lên cầm cập.

Trong những giấc mơ, tôi vẫn cảm thấy các bàn tay lôi kéo từ mọi

hướng, xé rách da thịt tôi đến tận xương và bất kỳ ở chỗ nào tôi cũng nhìn
thấy những móng sắc của mẹ đang cào xé tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.