RỪNG RĂNG-TAY - Trang 249

Trong đời tôi chưa bao giờ giết người. Mới chỉ có một lần tôi ngồi

trên ban công và bắn tên vào lũ sinh vật bên dưới. Nhưng cảm giác phải cắt
một vật sắc vào da thịt thì lại hoàn toàn khác. Cho dù vẫn ý thức được rằng
lũ sinh vật này không phải là con người, nhưng một phần nào đó trong đầu
tôi vẫn phủ nhận sự thật này. Cái sự thật rằng những người đàn ông, những
người đàn bà và những đứa trẻ đang tiến về phía tôi thực ra chỉ trông giống
con người mà thôi.

Đặc biệt là đối với những sinh vật vừa mới Tái sinh. Chúng vẫn còn

nguyên chân tay và da thịt. Những ngón tay vẫn chưa bị gãy vì cố thò qua
hàng rào và những cánh cửa. Có cả một phụ nữ đang mang thai, thân hình
đẫy đà phình nở, đôi mắt còn sáng đang bước lại gần. Nhưng rõ ràng là cô
ta đã chết và cần phải giết cô ta thêm lần nữa. Những ý niệm này vô cùng
mơ hồ. Song tôi vẫn vung cánh tay lên bằng tất cả sức lực. Lưỡi rìu lia
ngang hành lang và vài cái đầu đã lìa khỏi cổ, kết thúc cuộc sống dai dẳng
tuyệt vọng. Thậm chí tôi còn không nhận ra rằng mình đang la hét cho đến
khi cảm thấy bị ngộp thở. Cây rìu bị cắm phập vào mặt gỗ. Tôi rút nó ra và
lại vung lên, máu tóe ra từ lưỡi rìu. Tôi vung rìu lên liên tiếp, những chiếc
đầu của lũ sinh vật Vùng vô định lấp đầy hành lang.

Nhưng đột nhiên tôi bị mất tập trung. Một cô gái trạc tuổi tôi đã trèo

lên bậc thang cuối cùng. Cô ta mặc một chiếc áo khoác đỏ giống như
Gabrielle. Tay tôi chùng đi. Tôi bị phân tán tư tưởng và hơi mất đà.

Tôi lưỡng lự đôi chút.

Rồi có thứ gì đó chộp lấy bàn chân tôi. Tôi vùng lại đá mạnh. Chiếc

rìu rơi ra khỏi tay. Tôi chới với mất trọng lượng và ngã nhào xuống.

Bàn tay kia vẫn túm chặt lấy mắt cá chân.

Tôi vừa la hét, vừa đá, vừa gạt để lùi lại được ra sau. Thêm nhiều bàn

tay túm lấy cổ chân. Chúng kéo giật một cách tàn nhẫn. Lũ sinh vật Vùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.