RỪNG RĂNG-TAY - Trang 282

cậu. Anh ấy muốn biết mẹ cậu đã kể cho cậu những gì và cậu đã kể lại cho
mình những gì. Còn Harry thì muốn biết cậu thích gì và không thích gì. Lúc
nào cũng là về cậu. Cậu muốn điều gì. Cậu biết điều gì.

- Mình xin lỗi. - Tôi chỉ nói được có thế vì không biết phải nói gì

khác vào lúc này.

Cô nhún vai.

- Mình nói ra điều đó không phải để gây chiến đâu. Mình chỉ muốn

cậu hiểu mình thôi, hiểu rằng tại sao mình lại thay đổi. Tại sao tất cả chúng
ta lại thay đổi. Mình cho rằng mình chỉ muốn cậu lại là người bạn thân nhất
của mình, nhưng điều đó không thể xảy ra nếu như mình giận cậu và cậu
giả đò như mình không hề tồn tại.

- Mình chưa bao giờ làm như cậu không tồn tại cả. - Tôi trả lời.

Cô cười khẽ, như một hơi thở hắt ra.

- Mình có trách cậu đâu, nhưng đã từng có lúc mình là người đầu tiên

đến với cậu, khi mà mình còn quan trọng với cậu hơn bất kỳ thứ gì khác,
bất kỳ ai khác. Và khi không còn điều đó nữa thì mình cảm thấy bực bội.
Chứ mọi sự không chỉ đơn thuần là vì mình mất Travis hay Harry, vì cả hai
người đều yêu cậu. Mình cũng đã mất cả cậu nữa. Mất trước cả khi thảm
họa xảy ra. Và không phải mãi đến khi có Jacob thì mình mới hiểu ra điều
đó. Bởi vì nó đã đến với mình trước.

Tôi vẫn không biết phải nói gì với cô.

- Mình nghĩ rằng mình đang cố gắng tha thứ cho cậu, và mình đang

đứng đây để nói với cậu rằng mình không còn quan tâm đến Harry, Travis
hay tất cả những điều đó nữa. Mình chỉ quan tâm đến Jacob và đảm bảo cho
nó một cuộc sống đầy đủ, rằng nó có thể lớn lên và tìm được con đường
đúng đắn trên thế gian này. Giờ Jacob đã như con trai của mình rồi và chắc
cậu hiểu tất cả những gì mình từng muốn là một mái ấm gia đình. - Cô nhún

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.