RỪNG RĂNG-TAY - Trang 281

- Ừ, chắc rồi. Cháu cứ lấy nó đi. Có nó bên cạnh, cháu sẽ bớt sợ hơn.

Nó ôm chầm lấy tôi, những ngón tay nhỏ bé bấu chặt quanh cổ. Rồi

đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đến gần.

- Jacob. - Cass nói. - Chú Jed của cháu đang tìm để nhờ cháu giúp chú

ấy chuẩn bị bữa tối. Cháu có muốn đi giúp chú ấy không?

- Cô Cass, đoán thử xem nào. - Nó hét lên và nhảy tót ra khỏi lòng

tôi. - Cô Mary nói rằng cháu có thể nhờ con Argos bảo vệ mình chống lại
Vùng vô định.

Cass mỉm cười và vuốt tóc nó.

- Cô mong là cháu đã cảm ơn cô ấy rồi.

Tôi cất lời khi thấy má thằng bé đỏ ửng lên.

- Dĩ nhiên là nó cảm ơn mình rồi. - Tôi nháy mắt với nó và thằng bé

nhảy chân sáo qua cây cầu để về gọi Argos, tự nhiên như thể không có một
vùng chết chóc dưới chân chúng tôi vậy.

- Cảm ơn cậu. - Cass nói khi thằng bé đi khuất và tôi gật đầu.

Cô ra đứng cạnh chỗ tôi đang ngồi và tựa vào lan can trong khi đôi

mắt dõi tận chân trời. Chúng tôi gần như chưa hề nói chuyện kể từ lúc thảm
họa xảy ra, kể từ khi cô bảo rằng tôi phải cưới Harry.

- Cậu biết không, - cô nói, - sẽ dễ dàng hơn nếu như cả hai người

không yêu cậu nhiều đến như vậy. Nếu như mọi thứ không phải lúc nào
cũng là về cậu. Thậm chí khi chúng ta lớn lên, lúc nào cũng là như thế.

- Không phải thế đâu. - Tôi nói. Nhưng lời lẽ chẳng mấy thuyết phục

khi mà lòng tôi đã quá trống rỗng để có thể bào chữa.

- Ồ, đúng đấy chứ. - Giọng cô nhỏ nhẹ, trầm ngâm, chứ không giận

dữ. - Từ lúc lớn lên, lúc nào Travis cũng muốn nghe những câu chuyện của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.