RỪNG RĂNG-TAY - Trang 98

Một cử chỉ phản kháng vừa xuất hiện ở trên môi nhưng đôi mắt cô đã

buộc tôi phải im lặng. Tôi tự hỏi lòng liệu chúng tôi có còn là bạn bè, liệu
điều này có kết thúc mối quan hệ của chúng tôi hay không. Dĩ nhiên chúng
tôi vẫn gặp mặt nhau, ngôi làng này quá nhỏ bé để mà hận thù, nhưng liệu
chúng tôi còn có thể chia sẻ mọi điều trọn vẹn như trước đây được nữa
không?

Đột nhiên, trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy như mình không còn

điểm tựa, như thể tôi đã mất hết mọi thứ chỉ trong cùng một lúc. Tôi thấy
những hình ảnh cuộc đời mình trôi đi như ánh chớp. Cass luôn ở bên tôi,
luôn lắng nghe những câu chuyện của tôi và cười vui chia sẻ. Những kỷ
niệm về tình bạn ùa về khiến mắt tôi ứ đầy lệ. Giờ tôi cần Cass biết bao. Tôi
không thể để mất sợi dây cuối cùng gắn tôi với những điều mà tôi đã từng
trải qua.

- Hãy hứa với mình. - Tôi bảo cô. - Hãy hứa với mình rằng chúng ta

vẫn sẽ mãi là bạn, chúng ta sẽ tiếp tục sống vì nhau.

Cô mỉm cười, điều đó gợi nhớ đến Cass trước kia, mùi thơm của ánh

mặt trời thoảng qua trong không khí.

- Ừ. - Cô nói.

Và tất cả những gì tôi có thể nghĩ được là liệu mọi thứ có phải chỉ

đơn giản như thế, khi tôi nhớ lại những lần cô đến nhà thờ là thăm một
người khác chứ không phải tôi.

Tôi nhìn lại dãy hành lang, qua phòng Travis về phía căn phòng mà

Kẻ lạ mặt bị giam giữ. Cửa phòng đột nhiên mở ra đánh cạch, một tia sáng
mờ nhạt vụt qua cánh cửa. Đẩy Cass sang bên, tôi chạy nhào vào phòng
nhưng bên trong trống rỗng, chẳng có chăn đệm trên giường hay bất kỳ dấu
hiệu nào chứng minh vừa có người ngụ tại đây. Lẽ ra tôi phải biết điều này
chứ. Mấy ngày hôm nay cửa sổ phòng cô ta tối om như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.