RƯỢU ĐỘC LÓNG LÁNH - Trang 307

Anthony huýt sáo vẻ thán phục rồi nói:

- Tôi bắt đầu hiểu.

- Barton - Race nói tiếp - đã đưa cho cô diễn viên một tấm ảnh của vợ anh
ta để cô ấy có thể chải tóc và trang điểm giống bà ấy và cô còn phải mặc
chính cái váy mà Rosemary đã mặc vào buổi tối mà bà ấy chết.

- Như vậy, - Anthony thốt lên - Sáng kiến vĩ đại của Barton là thế này:
Chúng ta tắt đèn, thưa các quý ông, quý bà, và bây giờ sau 5 phút thực hiện
phép ma thuật thì khủng khiếp quá: Rosemary đã quay lại! Kẻ phạm tội tái
mặt ấp úng: "Chính là cô ấy! Trời đất ơi! Chết tôi rồi!"

Anh mỉm cười và nói thêm:

- Phát minh không sáng giá lắm! Kể cả đối với một gã cùng cỡ như ông bạn
George tội nghiệp, người ta cũng chờ đợi một điều khá hơn?

- Tôi không hẳn đồng ý với anh! - Race nói.

- Vậy thì thử xem nhé? Chờ đợi một kẻ tội phạm dày dạn xử sự như một cô
bé nhạy cảm? Nếu ai đó đã thản nhiên đầu độc Rosemary và nếu cũng
chính kẻ đó sẵn sàng bỏ axit cyanhydric vào cốc của George, thì người đó,
tôi cho là phải có một hệ thần kinh bằng thép. Một cô diễn viên hoá trang
thành Rosemary chưa đủ để làm cho anh ta hoặc cô ta thú nhận!

- Anh hãy nhớ lại Macbeth(1) Đấy chính là một kẻ tội phạm dày dạn và hắn
đã suy sụp trước hồn ma của Banco.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.