RƯỢU ĐỘC LÓNG LÁNH - Trang 91

bùng lên, đây chính là cơ may của anh. Đột nhiên một giọng cất lên "Đúng
là cơ hội của mi đây? Hãy năm lấy nó! Đừng do dự, thằng ngốc? Ngay bây
giờ hoặc không bao giờ?"


Anh ta tiến đến bàn tiệc, cạnh cô gái lấy một cái bánh kẹp nhân rồi quay về
phía cô, cố kiềm chế xúc động rồi nói với cô:

- Xin cô thứ lỗi và hãy cho tôi biết nếu tôi làm phiền cô! Tôi không quen ai
ở đây và tôi cảm thấy hình như cô cũng vậy… Đừng xua đuổi tôi? Sự thật
là tôi rất rụt rè… và cô cũng thế!

Anh chợt nhận thấy tật nói lắp từ thuở nhỏ lại quay lại, thật đúng lúc.

Cô gái trẻ mở miệng nhưng Stephen đoán trước rằng cô ta sẽ không tìm ra
từ để nói: "Tôi là cô con gái út của nhà này". Thay vì thế, cô nói:

- Thật sự tôi cũng rất rụt rè. Tôi luôn thế.

- Điều đó thật khó chịu, - anh nói - Tôi không biết liệu người ta có thể chữa
tật đó được không. Có những lúc tôi thấy như lưỡi dính vào vòm miệng.

- Tôi cũng đã bị như vậy…

Anh ta lại nói, khá nhanh: đôi khi nói lắp. Bản năng ngày nào trỗi dậy. Đột
nhiên trong cử chỉ và lời nói của anh ta có cái gì đầy trẻ trung, gần như trẻ
con, một sự bồng bột và ngây thơ duyên dáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.