SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 116

“Ờ?” Tôi giương đôi mắt mở to khó hiểu, nhìn nó, bắt đầu cảm thấy căng

thẳng.

Không hề báo trước, nó đường đột cúi người xuống, nhẹ nhàng kéo tôi vào

lòng: “Lúc nào muốn khóc nhớ tìm đến tao đầu tiên.”

Hả? Câu thoại này quen lắm nhé, căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm

nghiền ngẫm tiểu thuyết lãng mạn cùng truyện tranh thiếu nữ của mình, tình hình
thế này… Bưởi đang chuẩn bị tỏ tình sao?

Người nó thích không phải chị Tinh Hủy, không phải Hà Nhược Kỳ, lẽ

nào… là tôi?

Vương Hiểu Hạ, mày ăn may rồi!

Má tôi nóng rực, theo trình tự tiêu chuẩn trong tiểu thuyết lãng mạn, nữ

chính còn phải ra vẻ ỏn ẻn hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì…” Sau hai từ này là khoảng lặng dài đằng đẵng, khiến trái tim thiếu

nữ e thẹn đập loạn nhịp tưởng muốn vỡ cả thành động mạch vành mỏng manh,
chàng thiếu nam thẹn thùng mới từ tốn mở lời: “Bởi vì mày khóc xấu hoắc! Tao sợ
người đi đường bị dọa khiếp vía.”

“Vốn dĩ đã chẳng có tí duyên nào…” nó tiếp tục giậu đổ bìm leo, “lại còn

khóc lóc trông như ma.”

Trông tôi có vẻ rất bình tĩnh, kỳ thực trong lòng đang nhẩm tính xem làm

sao có thể ra tay chém lìa quả bưởi chết tiệt này mà không để người khác phát hiện
là tôi giết nó. Kiềm chế tột độ cơn kích động của cơ thể dẫn đến việc não bộ không
kịp hoạt động, rơi vào trạng thái treo máy, đến tận khi người nó cử động, đôi lúm
đồng điếu bên khóe môi nở toe toét trước mắt mình, tôi định đẩy ra nhưng đã quá
muộn, nó ghé sát tai tôi cất tiếng thở dài khe khẽ…

“Nhưng mà… chết thật, e là cả thế giới này chỉ mình tao thấy đáng yêu thôi

nhỉ?”

Tôi chợt bừng tỉnh, hắng giọng: “Mày có ý gì?”

Bưởi khẽ bật cười, hơi thở có phần gấp gáp, một ngón tay co lại, búng nhẹ

lên trán tôi: “Chậm hiểu hơn cả khủng long!”

Còn mắng tôi nữa!
Tôi hậm hực dẩu môi: “Chậm hơn nữa cũng không liên quan đến mày!”

“Sao lại không liên quan đến tao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.