SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 115

Hai tay nó nắm lấy vai tôi, nhẹ nhàng đẩy dãn ra chút khoảng cách.
“Ngốc thế, trẹo chân rồi còn không biết.” Nó hạ giọng trách móc, có phần

không tự nhiên xen lẫn chút ngượng ngùng.

Nó dìu tôi ra ngoài sân ngồi xuống.
“Chân phải à?” Nó đặt tay lên mắt cá chân tôi, bất giác tôi rụt người về phía

sau, nhưng bị nó nhanh tay giữ chặt rồi cởi tất ra. Bàn chân trần trụi trong không
khí, tôi cựa quậy bất an.

“Đau không?” Nó hỏi, tay nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân cùng bắp chân

tôi, những nơi được mát xa bắt đầu nóng rực.

“Cũng tạm.” Giờ đổi thành tôi mất tự nhiên, sụt sịt mũi đưa tay quệt đi

những giọt nước mắt, tự giải thích: “Chắc lâu lắm rồi không vận động nên bị chuột
rút.”

“Không đau lắm ư?” Nụ cười thoảng qua trên môi Bưởi, “Vậy sao mày lại

khóc? Vương Hiểu Hạ mà tao quen dù cho đánh nhau với bọn con trai đến sứt đầu
mẻ trán cũng không khóc cơ mà!” Giọng điệu cực kỳ thân thiết tự nhiên, bàn tay
vẫn ấp trên cẳng chân tôi, không mảy may có ý định buông ra.

“Mày hiểu tao lắm mà…” Không còn lời nào để cãi, chỉ đành thừa nhận nó

nói đúng.

“Sao lại khóc?” Nhìn bộ dạng xấu xí của tôi, tên này lúc nào cũng đầy tinh

thần truy tận cùng gốc rễ.

“Cần mày lo!”
“Sao chỗ này cũng bị thương?” Nó dịch lên trên cánh tay, chỉ vào vệt máu

khô.

Khẽ cắn môi, tôi nhấc tay lên định đẩy nó ra nhưng lại bị nó lật tay nắm nhẹ,

cả cánh tay rơi vào lòng bàn tay nó, tôi thử rút ra, nhưng càng bị giữ chặt hơn, cho
đến khi tay tôi dần đau điếng.

Nó nắm chặt tay tôi, ngồi xổm trước mặt mà vẫn cao hơn tôi hẳn một cái

đầu, che khuất ánh nắng chói chang phía sau lưng, tạo thành một bóng râm lặng
thinh yên tĩnh.

“Hiểu Hạ.” Đột nhiên giọng nó chùng xuống gọi tên tôi, lần đầu tiên không

gọi cả họ lẫn tên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.