SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 113

Còn nữa, có thể gặp được anh, thật tốt!

***

Sau khi tốt nghiệp trường học sẽ có một tấm bằng, vậy khi tốt nghiệp một

mối tình thì sao?

Đứng trước anh Nhân Kỳ, tôi tỏ ra rất tự nhiên thoải mái, thậm chí còn trả

lại số điện thoại của Trình Dịch, nhưng khi vừa quay người, đối diện với chính
mình thì sao?

Tôi biết mình chỉ đang hiếu thắng.

Âm thầm chịu đựng đợi đến khi anh Nhân Kỳ rời đi, vết thương do gai hoa

hồng cứa mới bắt đầu nhức nhối, tôi xắn tay áo lên, cố để không quệt vào. Mặc dù
người và đầu tóc đều sắp khô, nhưng vừa chạy điên cuồng trong cơn mưa tầm tã,
chân giẫm phải vũng nước, cảm giác ướt sũng, nhớp nháp khiến tôi rất khó chịu,
đến mức bước đi thôi cũng tập tễnh.

Tôi đi về phía lớp học với bộ dạng nhếch nhác, bắt gặp Hà Nhược Kỳ ở sảnh

chung, ôm cặp sách bước đi vội vã, sắc mặt rất khó coi.

“Cậu sao thế?” Tôi giữ cô ấy lại.

Im lặng hồi lâu, cô ấy ngẩng đầu lên cùng khuôn mặt đầy vệt nước mắt:

“Hiểu Hạ, cậu nói đúng một nửa. Bưởi có người thương thật, nhưng người đó…
không phải tớ!”

“Sao có thể như vậy…” Nước mắt của cô ấy khiến tôi sợ hãi, giọng nghẹn

đặc lại không sao thốt nên lời, đành ôm lấy cô bạn trước mặt. Hà Nhược Kỳ gục đầu
lên vai tôi khóc thút thít một hồi rồi mới chịu lau khô nước mắt, mở miệng nói:
“Không nên nói thẳng ra, cứ giả ngây giả ngô không cần biết sự thật có lẽ sẽ vui
hơn nhỉ!”

Không biết gì có lẽ sẽ vui hơn!

Thứ cảm xúc giằng co mãi trong lòng cuối cùng cũng đứt phựt, không thể

chịu đựng thêm nữa…

Tôi sải bước qua sảnh chung, đi tìm Bưởi.
Nếu như năm ấy Bưởi không kéo Trình Dịch đến, tôi đã không sơ sẩy tỏ tình

với cậu ấy, tất cả đã sớm kết thúc vào năm tốt nghiệp cấp hai!

Dù cho tôi thích Trình Dịch, và cậu ấy cũng thích tôi thì sao chứ? Ai chẳng

từng có thời thầm thương trộm nhớ, chỉ cần không nói ra ta vẫn có thể tiếp tục vờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.