SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 131

Tôi xiên một miếng chuối trong đĩa của nó, buột miệng: “Uống nước ép của

mày đã làm sao? Tao còn ăn luôn cả…” chưa kịp nói hết câu, nó nhanh như cắt đút
bánh gato vào miệng tôi.

Bánh chặn ngang họng, trong lúc nuốt không trôi nhè không nổi, tôi mới ý

thức được chỉ số mờ ám trong câu nói bị Bưởi cắt ngang quả là phá đảo, vừa
ngượng vừa xấu hổ, nhìn quanh bốn phía, cũng may mọi người đều đang đắm chìm
trong viễn cảnh tương lai với mộng tưởng tươi đẹp hy vọng kề bên, chỉ có đứa ngồi
cạnh chọc ngoáy: “Tình cảm vợ chồng nhà này ngọt ngào nhỉ.”

Bất chợt thấy lạnh sống lưng, như có người vừa tung ra đường kiếm sắc

lạnh, tôi vội vã ngồi thẳng hiên ngang.

“Trình Dịch bảo món tiramisu của nhà hàng này ngon lắm, nếm thử xem!”

Bưởi cười tít mắt hỏi: “Ngon không?”

Vốn định cảm kích vào thời khắc quan trọng nó đã gìn giữ sự trong sạch cho

tôi, nhưng vừa nghe thấy cái tên đáng ghét kia, tôi liền cau mày, vặn to âm lượng
như sợ ai kia không nghe thấy: “Kinh chết được, ngọt quá, ai khen ngon chắc chắn
vị giác có vấn đề!”

Bên nhóm chiến thắng đột nhiên truyền tới một tràng nhốn nháo.
Trình Dịch và Lý Tuyết Nhi cùng nhau đứng dậy.
“Không ngờ những năm cuối đời thầy còn được nghe Trình Dịch và Lý

Tuyết Nhi biểu diễn piano.” Thầy Phan, giáo viên âm nhạc suốt ba năm cấp hai của
chúng tôi rưng rưng xúc động lau vội khóe mắt, kích động lắc tay Lý Tuyết Nhi,
“Thầy những tưởng… không bao giờ được nghe nữa, thầy… vui quá!”

Có cần khoa trương vậy không? Thầy Phan, thầy diễn cũng sâu quá đấy!
Trình Dịch đi tới cây đàn piano đặt chính giữa căn phòng, ném về phía tôi

ánh mắt hằn học, u ám và dữ tợn, tôi rụt lại về chỗ, chợt thấy bàn tay cậu buông
thõng bên người siết lại thành nắm đấm rồi nhanh chóng thả lỏng, bộ dạng chẳng hề
giống kẻ đi đánh đàn, mà như đi đập đàn vậy!

Giống như trút bỏ cơn phẫn nộ, khúc nhạc êm dịu có vẻ giống kiểu Richard

Clayderman bị cậu đàn thành bài hành khúc quân đội, đã thế một đám nịnh bợ vẫn
vỗ tay nhiệt liệt. Đợi Trình Dịch chơi hết bài, Lý Tuyết Nhi mới lại gần vỗ nhẹ lên
cánh tay cậu, nói nhỏ: “Thầy bảo muốn nghe bọn mình biểu diễn song tấu piano.”

“Cậu thấy bọn mình nên đánh bài nào?” Dưới ánh đèn pha lê, Lý Tuyết Nhi

ửng mặt, ngồi sát bên cạnh cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.