SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 162

Ánh mắt đó còn đáng sợ hơn cả kẻ ăn thịt người, ngồi bên cậu cũng có cảm

giác sống động y hệt.

Tôi ngọ nguậy bất an, ép mình phát ra âm thanh run rẩy cao vút: “Đúng thế!

Thật đáng sợ, cũng may có cậu xem cùng.”

Bởi vì nói dối nên má tôi hơi nóng lên một chút, theo lời chỉ dạy ân cần của

Giang Giai Lăng, còn phải vờ vịt vô tình tựa vào ngực Trình Dịch, đến chính mình
cũng thấy buồn nôn, nhưng cảm giác Trình Dịch khẽ rùng mình.

“Đi thôi!” Giọng cậu cứng ngắc, mắt nhìn thẳng sải bước về phía phòng

chiếu, “Phim sắp bắt đầu rồi.”

Ổn định chỗ ngồi rồi, phim vẫn chưa chiếu, tôi liền ăn bánh mì xúc xích

mua từ trước, Trình Dịch đưa tôi một chai hồng trà, tôi đón lấy tu mấy ngụm rồi trả
lại.

“Cho cậu đấy, tớ có nước ép rồi.” Cậu nói, lấy trong cặp sách ra một chai

nước ép táo và chiếc ống hút.

“Cậu ăn trưa chưa?” Nhìn Trình Dịch đầy ngọt ngào, quả nhiên tôi rất dễ dụ.
Cậu lắc đầu, nhìn đồ ăn trên tay tôi mím môi, biểu cảm rất giống đứa bé

muốn ăn kẹo.

Tôi đưa chiếc bánh mì xúc xích đã cắn mất vài miếng cho cậu: “Ăn đi!”
Trình Dịch do dự.
“Không sao, cậu ăn đi! Tớ không ngại đâu.” Tớ không ngại để cậu ăn phải

nước bọt của tớ.

“Nhưng, tớ ngại.” Cậu nói.
Tên biến thái thò ra những ngón tay thon gầy, bẻ đôi chiếc bánh mì kẹp xúc

xích, nước xốt cà chua đỏ chót ứa ra ngay chỗ bị bẻ như sự giãy giụa cuối cùng của
chiếc bánh, cậu dùng khăn giấy bọc lấy nửa chưa bị tôi cắn, sau khi ăn xong còn
dùng hết cả túi khăn giấy lau mồm miệng móng tay sạch sẽ.

Qua lại với kẻ mắc bệnh sạch sẽ đến mức gần như biến thái này, nhất định

tôi sẽ bị tổn thọ mất mấy năm!

Bình tĩnh nào!
Tôi hai ba miếng đã chén hết nửa cái bánh mì còn lại, uống sạch chai hồng

trà, ngấm ngầm tự quyết định sau khi hết phim sẽ lập tức nói cảm ơn liên lạc lại sau
với tên nhóc này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.