SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 209

“Có, anh còn yêu em.” Ai đó nói.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy sau cơn say, đầu đau tới mức như bị bổ thành hai.

Nằm trên giường rên rỉ hồi lâu, cặp mắt đảo quanh trần căn phòng nhỏ, vẫn

là căn phòng trọ tôi thuê với giá hai mươi tư nghìn tệ bao nước không bao điện, hóa
ra uống say thành như vậy vẫn không vượt quá giới hạn...

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, đưa mắt nhìn chiếc di động đang

nằm quăng quật dưới sàn, khoảng cách không nằm trong tầm tay với, tôi đưa ra một
quyết định dũng cảm... tiếp tục chui vào trong chăn, ngụy trang thành con chim đà
điểu vùi mình dưới cát.

Di động vẫn kiên nhẫn đổ nhạc, Lương Tịnh Như hết lần này đến lần khác

hát vang “Đôi ta đều cần dũng khí, để tin rằng sẽ mãi ở bên nhau...” Giọng hát len
lỏi vào tấm chăn bông dày dặn, thực sự rất chói tai, miệng tôi phun ra những lời bậy
bạ, bó người trong tấm chăn từ từ bò xuống dưới sàn, tay vừa chạm vào vỏ di động,
chuông liền tắt lịm.

Mẹ kiếp.
Cảm giác mồm miệng khô khốc, tay trái cầm di động, tay phải lục lọi bàn,

sờ thấy một chai sữa cùng chiếc bánh sandwich, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận,
chăn đã tung ra, tôi nhìn thấy cơ thể mình, cũng may không phải không mảnh vải
che thân, ơ, không đúng! So với việc không mảnh vải che thân còn gay go hơn!
Không ngờ tôi lại đang mặc áo ngủ?

Đi ngủ mặc áo ngủ, nghe có vẻ như rất hợp lý, chẳng có gì kỳ lạ, thật ra áo

ngủ của tôi là một chiếc áo thun hồng dáng dài đến đùi có thể che đi phần mông,
nhưng đó không phải trọng tâm, trọng tâm chính là... ai đã thay áo ngủ cho tôi?

Tôi đờ người mất mấy giây.
Để vứt bỏ Trình Dịch sắp đi Mỹ du học, tôi đã hôn Bưởi trước ánh mắt của

bàn dân thiên hạ. Buổi tối không khí lạnh tràn về, hai đứa còn chạy lên núi uống bia
ngắm cảnh đêm. Uống đến say khướt, thực sự tôi đã chẳng còn nhớ mình về nhà
bằng cách nào, chỉ nhớ lạnh muốn chết, túm được một cơ thể ấm áp liền không
muốn buông tay, sống chết vùi mình trong vòng tay ấm áp ấy, khóc rồi mệt rồi buồn
ngủ, mí mắt díp lại chẳng thể mở ra, tôi liên tục hỏi: “Anh còn yêu em không?”

Ấn tượng cuối cùng còn đọng lại trong bộ não chính là mảng màu lam đậm

lạnh lẽo như bầu trời đêm, vài ngôi sao bạc rơi vãi bên trong, tỏa ra thứ ánh sáng
hiu hắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.