SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 211

Đầu dây bên kia truyền tới một tiếng “ừ”, sau đó là sự im lặng dài đằng

đẵng.

Cơn choáng váng bỗng ập đến, quên mất định nói gì với Bưởi, tôi từ từ ngồi

thụp xuống, tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào, nhận ra... tôi đã đánh mất điều gì đó.

“Tóm lại, cảm ơn mày.” Lời còn chưa nói hết, tôi đã muốn cắn đứt lưỡi

mình. Tôi cảm ơn Bưởi vì điều gì? Cảm ơn nó đã an ủi tôi ư?

Vương Hiểu Hạ, đồ không biết xấu hổ.
Bưởi ngại ngùng húng hắng, nói mập mờ: “Thật ra, mày không cần cảm ơn

tao, người mày cần cảm ơn không phải tao...”

“Xin lỗi!” Chúng tôi gần như nói cùng một lúc.
Tôi nhếch khóe miệng, có thể tưởng tượng đôi lúm đồng điếu đang bay lên ở

đầu bên kia.

***

Mùa đông năm ấy tiết trời âm u lạnh giá, dù cho vào ban ngày, mặt trời cũng

trốn sau những tầng mây, cộng thêm luồng gió lạnh thổi xuống từ núi Đại Đỗ, giá
buốt đến thấu xương.

Trước kỳ nghỉ đông, cuối cùng Trình Dịch cũng ra đi.
Tài khoản MSN được cài mật mã là sinh nhật anh, tôi không bao giờ đăng

nhập lại nữa.

Ổ cứng Trình Dịch giúp đem sửa, tôi cũng không lấy về.
Đã thay một bộ cánh mới tinh, còn giữ lại ổ đĩa cũ để làm gì? Chính tôi cũng

chẳng thể chất đầy lại được như xưa.

Sau đó, rõ ràng như muốn chọc tức tôi, ông anh có người yêu, làm hẳn một

sim điện thoại mới, ngày ngày lập đường dây nóng với bạn gái, cả nhà bao gồm cả
tôi, dưới sự xúi giục của anh còn đổi sim để cùng mạng dễ gọi điện cho nhau.
Không lâu sau, anh chia tay với người yêu, nhưng tôi cũng không đổi lại số cũ.

Thật ra, vứt bỏ những thứ cũ kỹ, chẳng khó khăn như trong tưởng tượng.
Lên năm tư, tôi chọn thêm hai học trình trọng điểm, cố gắng lấp đầy thời

gian, mỗi ngày đầu óc chỉ bận rộn thay đổi giữa tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Pháp,
phải bận bịu như vậy tôi mới có thể vừa về đến nhà đã chỉ muốn yêu đương cùng
gối với chăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.