SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 216

Bạn đã từng tưởng tượng cảnh gặp lại mối tình đầu chưa?

Có thể, trong một buổi họp mặt bạn học đã lâu không gặp, anh ta nhìn thấy

bạn, gật đầu mỉm cười.

Em ổn chứ? Em rất ổn, cảm ơn anh quan tâm. Đôi bên khách sáo xa cách hệt

như lần đầu gặp mặt.

Hoặc có thể, trên sân bay trống trải, bạn nhìn thấy anh ta. Bên cạnh là một

cô gái khác, rõ ràng trong sảnh chờ máy bay không một bóng người, hai bạn lại như
bị nhấn chìm trong dòng người xô đẩy, chẳng ai nhìn thấy ai, như trước giờ chưa
từng quen biết.

Hoặc có thể, trong buổi tiệc cưới của anh ta, bạn hừng hực khí thế khoác tay

một chàng trai tuấn tú xuất hiện.

Bà đây không có nhà ngươi càng sống tốt hơn! Bạn nói với anh ta như vậy.
Thật ra trong lòng bạn muốn hỏi hơn cả là: Không có em, anh hạnh phúc

không?

Câu hỏi không thể cất thành lời bởi nụ cười khi anh ta nhìn thẳng vào mắt cô

dâu đã nói lên tất cả.

Ký ức quá đỗi tươi đẹp, chỉ khiến hiện thực trở nên khó xử.
Thời gian không ngừng trôi về phía trước, thúc giục chúng tôi trưởng thành,

và cũng đánh cắp tình yêu tuổi mười bảy của chúng tôi.

Tôi và Trình Dịch chia tay, chẳng ai hứa hẹn điều gì, cũng không cần ai phải

bận tâm về ai, anh đáp chuyến bay tới Mỹ, còn tôi quay lưng bay ngược lại phía
anh.

Mấy năm qua, tôi đã nghĩ đến hàng trăm cảnh tượng, hàng ngàn câu đối

thoại, thậm chí vì ngày trùng phùng ấy mà luyện tập vô số nét biểu cảm khả dĩ.

Song, đời người không có nút tạm dừng, không thể bắt đầu lại cũng chẳng

thể diễn tập.

Ngày đầu tiên quay về Đài Loan, vừa xuống tàu cao tốc liền nhận được thiệp

cưới của anh, tôi còn chưa kịp chọn lựa xem nên dùng vẻ mặt nào trang điểm cho
mình, ngày thứ hai, càng bất ngờ hơn, tôi và Trình Dịch chạm mặt nhau.

Hai tiếng trước, đến khi rốt cuộc cũng lái được chiếc xe cổ lỗ sĩ vào trong

thành phố, tôi bắt đầu thấy hối hận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.