SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 218

Thật ra thứ khiến tôi không đối phó nổi chính là đám xe hai bánh, nói chính

xác hơn là dàn xe máy túm năm tụm ba kia, chúng phi vèo vèo từ Tây sang Đông,
tận dụng triệt để mọi không gian, khiến kẻ phiêu bạt xa quê lâu năm như tôi giàn
giụa nước mắt. Không phải vì cảm động, mà vì kinh hãi!

Đang lúc tôi run rẩy đạp chân ga tiến lên, đột nhiên đám kỵ sĩ cưỡi gió lao

vút ra từ trong con ngõ nhỏ, cũng may tôi phản ứng nhanh, chân giậm phanh quyết
không chùn bước, vội vã lùi xe, sau một chặng lùi, bờ mông nóng bỏng của chiếc xe
cổ lỗ sĩ không tài nào tránh kịp xe phía sau đang lao tới, cú va chạm quá mạnh
khiến xe tôi húc thẳng lên trước vài mét.

Tôi sợ hãi, tay kéo, chân đạp, không biết xảy ra sai sót ở đâu, tiếp tục giật lùi

tông vào xe đằng sau, chủ con xe phía sau ấn còi inh ỏi, nghe thấy vậy tôi càng
hoảng, nhấn vội chân ga, nhưng quên béng mất vẫn đang ở hộp số R, chiếc xe cổ lỗ
sĩ phát ra mấy tiếng lục bục kêu gào tức giận rồi lại nhảy bổ về phía sau!

Chuỗi va chạm dữ dội liên hoàn không có dấu hiệu dừng lại, đầu óc tôi bỗng

chốc tan chảy, trong cơn hoảng loạn chỉ nghe thấy tiếng rầm rầm ở đuôi xe, tiếng
còi xe chói tai, cùng tiếng la hét ở cường độ cao thách thức mức cực hạn của lỗ tai
loài người, khi tất cả đã trở lại yên tĩnh, cốp sau chiếc xe cổ lỗ sĩ còn rụng phịch
xuống cho hợp cảnh.

Nói tóm lại, tôi không dám quay đầu, liếc trộm gương chiếu hậu, con RV

cao cấp mặc dù có tấm thép chắn cực kỳ cứng cáp, nhưng hình như cũng bị lõm một
hõm lớn. Khổ chủ đen đủi bước xuống, tức giận đùng đùng gõ cửa sổ xe tôi.

Tôi ngồi co quắp trên ghế, không dám lên tiếng, vị khổ chủ kia lại càng

không biết mệt mỏi, ra sức gõ cửa, cốc cốc cốc... sốt sắng gấp gáp, tôi chậm chạp
ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mặt anh ta.

“Xuống xe!” Không một chữ thừa thãi, lại là giọng nói mê người kèm theo

chút khàn khàn đáng ghét.

Là anh?!

Không phải chứ, mô tip cũ rích gì thế này! Để tôi đâm chết luôn cho xong.
Tôi xin thề tôi tuyệt đối không phải đứa xấu xa đâm vào người ta còn không

chịu trách nhiệm, bỏ chạy cho xong chuyện, nhưng trong tình huống đột ngột,
không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào thế này, tôi chỉ có thể tự nhủ: “Mau bỏ
chạy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.