SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 227

Không tháo ra được, chẳng hiểu sao không thể tháo ra, chiếc nhẫn cầu hôn

của Leon như cắn sâu vào thớ thịt, bó chặt lấy ngón áp út trên tay tôi, thứ ánh sáng
lạnh lẽo đang lấp lánh kia khiến tôi rùng mình. Tôi chỉ có thể lấy tay phải phủ lên
trên, giống như đang che giấu điều gì đó sợ bị người ta phát hiện.

Nhưng, tại sao tôi phải giấu giếm chứ? Người đó nói: “Tùy” cơ mà!

Trong không gian chật hẹp của chiếc xe taxi ám đầy mùi xăng dầu pha lẫn

hương nước thơm, Trình Dịch dựa người về một bên, tôi vịn chặt bên còn lại, đai an
toàn trói chúng tôi lại hai đầu ghế, giống như hai kẻ mắc bệnh truyền nhiễm cách ly,
chẳng ai nhìn ai, cũng chẳng ai thèm để ý đến ai, dường như chỉ cần mở miệng thôi
sẽ bị lây vi rút của đối phương.

Lòng tốt nhắc nhở của Trình Dịch khiến chú tài xế ngồi phía trước run bần

bật, suýt chút nữa quẹo vô lăng tông lên vệ đường, chú lèm bèm mãi: “Cô gái làm
ơn thắt vào đi, thời buổi khó khăn tiền khó kiếm lắm, tích góp được mấy đồng lại
cống hết cho chính phủ. Tôi trên có cha mẹ già, dưới còn vợ bé con thơ cộng thêm
con chó cần phải nuôi, đứa út năm nay vừa vào mẫu giáo, tiền sách vở đắt đỏ kinh
khủng...”

Kết hợp cùng đoạn quảng cáo bán thuốc: “Uống vào đảm bảo kêu bùng

bùng” phát liên tục trên đài, trong bản nhạc nền ấy, cuối cùng chiếc taxi cũng đến
bệnh viện bình an.

Tôi chẳng buồn ý tứ ngoáy lỗ tai, khóe mắt liếc thấy Trình Dịch đang nhíu

mày gỡ tai nghe, lòng không khỏi thấy buồn cười.

Như thế này rốt cuộc ai đang trừng phạt ai?
Trước đó anh trai tôi đã gọi điện thông báo cho phía bệnh viện, tên lập dị

Trình Dịch vì vết thương trên trán không những quét CT não bộ, còn chụp X-quang
toàn thân, giày vò nhau suốt hai tiếng đồng hồ, đến màn kê giấy chứng nhận thương
tích, tôi đứng bên cạch hứ một tiếng: “Cảm phiền bác sĩ chứng nhận kỹ lưỡng vào,
xem có bị chấn thương sọ não, hay trên người có bộ phận nào đứt gãy không? Viết
mập mờ không rõ ràng tôi không đền đâu đấy!” Trọng âm trong câu nói này được
nhấn mạnh vào hai chữ “đứt gãy”.

Bước ra khỏi bệnh viện, đầu Trình Dịch có thêm một dải băng gạc, và trên

tay tôi cũng thêm một tấm danh thiếp màu trắng.

Bạn trai cũ, giờ đây là nguyên cáo, huơ huơ tờ giấy chứng nhận thương tích

trên tay nói: “4 giờ 45 phút chiều ngày kia đến phòng làm việc của tôi, em chỉ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.