SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 228

mười lăm phút để thỏa thuận về vấn đề bồi thường dân sự.” Bộ dạng thật khiến
người khác muốn tông xe thêm vài lần nữa.

“Nếu tôi không đến thì sao?” Bạn gái cũ, giờ là bị cáo, ra vẻ ta đây khiêu

khích.

“Tốt thôi, chúng ta hẹn gặp nhau ở tòa.” Quả nhiên Trình Dịch đe dọa tôi!
“Anh cứ phải làm ầm lên tòa là đúng rồi đấy! Chỉ vì một vụ tai nạn nhỏ?”

Tôi cười nhạo: “Ngài kiểm sát viên, anh thật nhỏ mọn!”

“Là em nợ tôi.” Anh nhìn thẳng vào tôi, tôi đón lấy ánh mắt ấy, bắt gặp

chính mình trong sâu thẳm con ngươi anh.

“Tôi nợ anh cái gì?” Khi hỏi câu này, tôi chẳng rõ đang hỏi Trình Dịch, hay

tự tra khảo chính mình.

“Một lời xin lỗi.” Anh nói.
Tôi nợ Trình Dịch một lời xin lỗi.

Hai kẻ từng thương yêu nhau, giờ đây, đôi bên đều nợ nhau một lời xin lỗi.

***

Nghe nói, mỗi người trong đời cần nói tám tám sáu mươi tư vạn lời dối trá.

Trong đó lời dễ thốt ra nhất chính là: “Không sao, tôi vẫn ổn.”

Đứng trước tấm gương ba mặt vây quanh, vừa quay người, bộ váy voan

trắng muốt liền bồng bềnh hệt như sóng nước, người con gái trong gương da dẻ
trắng trẻo, mắt không quá to, được cái hai mí cộng thêm đuôi mắt xếch khiến có
cảm giác như mắt phượng, còn cả bờ môi đỏ xinh xắn hơi nhếch lên.

“Vương Hiểu Hạ, mày xong chưa? Mau ra đây tao xem xem có hợp với bộ

váy cưới màu trắng của tao không.” Giang Giai Lăng gõ cửa.

Tôi đẩy cửa ra, đi chân trần đứng trước mặt nó.

“Đằng trước lộ quá.” Tôi cẩn thận kéo tấm vải mỏng tang trước ngực cứ mải

xệ xuống, nơ bướm hồng lung lay như sắp tuột: “Mày cũng biết tao chẳng có hàng
họ gì.”

“Hi hi, không có cũng chả sao, xem vũ khí bí mật của tao đây.” Nó đung đưa

hai miếng nhựa dẻo tròn tròn trong suốt trên tay, nhét vào ngực tôi, rồi chỉnh qua
chỉnh lại tóc cho tôi.

“Được rồi.” Nó lùi lại sau vài bước, hài lòng ngắm nhìn tác phẩm tâm huyết

của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.