SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 250

“Thật sự, ở đây đau lắm.” Cuối cùng, tôi nói, không cần phải đè nén nữa,

nước mắt đã có thể bình thản tuôn rơi.

Rất yên tĩnh.

Bưởi bất động, sự im lặng khiến không khí trở nên ngưng đọng, tôi không

kìm được bèn ngẩng đầu quan sát nét mặt nó.

Còn chưa kịp nhìn thấy gì, đầu tôi đã bị dúi mạnh vào ngực nó, trái tim Bưởi

đang đập bên tai, nghe như từng tiếng thở dài. Tay Bưởi ôm trọn lấy lưng tôi, cằm tì
trên đỉnh đầu, má tôi bắt buộc dính lên ngực nó.

“Đừng khóc.” Bưởi nói, giọng nói dồn lại lồng ngực, rung lên khe khẽ.

Tôi muốn ngẩng đầu nhìn Bưởi, nhưng tay nó ép chặt vào sau gáy tôi, rất

dịu dàng, lại vừa khéo khiến tôi không thể cử động.

“Bưởi...” Tôi khó nhọc mở lời.
“Đừng ngẩng lên! Tao không muốn nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của mày.

Đừng nói gì cả, nghe tao nói trước.” Nó từ tốn lên tiếng, giọng thâm trầm, tựa như
dòng sông đang chảy qua đỉnh đầu tôi.

“Mày muốn biết, hồi năm ba, Trình Dịch đã phát hiện ra mày lừa cậu ấy như

thế nào đúng không?”

“Ừ.” Tôi gật đầu trong im lặng, lòng bắt đầu có phần sáng tỏ.
“Là tao đã nói cho cậu ấy.” Bưởi nói.

Mặc dù đã lờ mờ biết được đáp án, nhưng tôi vẫn hỏi: “Tại sao lại nói cho

cậu ấy? Không phải mày đã hứa giúp tao giữ bí mật sao?”

“Nếu như, khi ấy diễn xuất của mày tốt hơn chút nữa, ít nhất có thể lừa được

tao, khiến tao tin mày thật sự phải lòng tao, hoặc...”

“Hoặc, tao hồi ấy ích kỷ hơn một chút...” Bưởi nói: “thì tao đã không nói với

cậu ấy!”

“Mày đã bán đứng tao vậy sao?” Tôi hơi phẫn nộ, tay vo chặt áo Bưởi, chà

những giọt nước mắt còn chưa ráo lên trên, “Mày cứ vậy đẩy tao cho Trình Dịch à?
Tối hôm ấy, mày nói vẫn còn yêu tao, mày hào phóng như vậy sao, sao mày có thể
hào phóng thế chứ?” Tôi khẽ gắt lên, càng gắt càng chột dạ, giọng nói nhỏ dần đến
mức ngay cả bản thân cũng sắp không nghe rõ.

Bưởi không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.